Thời gian trôi nhanh tựa thoi đưa, những cơn mưa hè chợt đến chợt đi, báo hiệu cho một mùa chia tay sắp đến, mùa chia tay của những bé, cậu bé cấp ba sau khi hoàn thành xong kỳ thi cuối cấp sẽ tạm biệt nhau để rồi mỗi đứa một hướng đi riêng cho tương lai mai này.
Nhìn kim đồng hồ đã điểm mười một giờ khuya thấy bé Ly vẫn còn đang cắm cúi học bài nên tôi tiếp tục nốt bảng dự toán hãy còn dang dở.
Tôi muốn trân trọng những ngày tháng cuối và hạn hẹp hơn là những giây phút cuối mà chị em tôi còn gần nhau như thế.
Lựa chọn của nó hoàn toàn khát xa tôi, trong khi chị ở cái độ tuổi ấy thì mơ ước đạt những thứ hào nhoáng xa hoa để có thể ăn trên ngồi trước, người người ngưỡng mộ thì em lại chọn con đường dấn thân phục vụ, khiêm nhường, vâng lời chịu lụy để phục vụ mọi người. Con đường mà Ly chọn là trở thành một nữ tu.
- Bé chọn ngành thi chưa? – Tôi vừa đánh máy vừa hỏi.
- Đi tu thì chủ yếu có hai ngành, một là học sư phạm mầm non còn nữa là học bên y, chữa bệnh các thứ đó Vy. – Nó đáp, tay vẫn hý hoáy viết trên giấy.
- Vậy thì đăng ký hai nguyện vọng đi, thi bác sĩ thì điểm cao lắm á, hay chọn ngành điều dưỡng thử xem. – Tôi hào hứng định hướng.
- Bé cũng nghĩ , một bên mầm non, một bên điều dưỡng đa khoa, mà bé vẫn thiên về bên mầm non nhiều hơn.
Trông nụ tủm tỉm trên môi nó, bất giác tôi cũng theo. Nghề gõ đầu trẻ ấy cứ nghĩ dễ thật sự khó lắm, chẳng phải đâu, ai thật sự quý trẻ con thì mới trở thành giáo tốt , tính người đó cũng phải dịu dàng, bình tĩnh.
Với bé Ly thì hoàn toàn hội tụ đủ tố chất đó còn tôi thi không, tính ra, tính khí tôi chẳng nhu mì, rất dễ nổi nóng.
Lúc trước, chưa bước chân ra đời thì tôi cũng hiền lành lắm, riết rồi va chạm đủ kiểu người, tôi buộc phải xù lông lên để bảo vệ mình cùng người thân và cuối cùng là gần giống như "bà chằn lửa".
Thế mới môi trường sống quan trọng như thế nào, sống gần thỏ thì thành thỏ mà ở gần chuồng cọp ắt hẳn phải biến thành sư tử nếu muốn tồn tại tốt.
Tôi cũng không mong em mình sẽ thay đổi giống mình, có lẽ ở trong nhà dòng sẽ giữ mãi bản chất đẹp đẽ vốn có của Ly.
Ngày trôi, tháng chạy và kỳ thi cũng rục rịch diễn ra. Tôi vẫn như mọi ngày, thức dậy sớm và chuẩn bị đồ ăn sáng cho bé Ly.
Trong khi các gia đình khác, cả ba lẫn mẹ rồi còn thêm chị rồng rắn đưa thí sinh trong nhà đến điểm thi và bu bám bên ngoài cổng trường chờ đợi thì bé Ly và đứa thân của nó vẫn đèo nhau trên chiếc xe đạp điện xuống trường, không một ai đi theo hộ tống cả vì cả tôi lẫn ba mẹ bé kia đều còn công việc phải , hơn nữa là Ly có người đi theo sẽ khiến nó áp lực, khó tập trung và quan trọng là không cần thiết phải như , nó muốn mọi chuyện diễn ra bình thường, tự nhiên.
Bản thân tôi hiểu rõ bé Ly chỉ thôi chứ có người đi theo thì thêm lực mới đúng, sao gọi là áp lực .
Cơ mà vì nó đã thế nên tôi cũng nghe theo, không bám đuôi và vẫn đi bình thường, rồi thì nấu những món ngon và thịnh soạn hơn mọi ngày để bồi bổ cho nó có sức ôn bài, mua bánh mua sữa, trái cây chất vào tủ lạnh, mua thêm thuốc bổ thần kinh các thứ..
Mấy ngày Ly thi, nó ôn bài đến tận bốn giờ sáng, và tôi, mặc dù hai mắt cũng díu lại thấy nó ngồi một mình giữa khuya thì tội nghiệp nên tôi cố chong lên mà thức theo, cũng nhờ mà công việc của ngày mai giảm bớt dù đổi về một đôi mắt gấu trúc.
Niềm vui riêng tư nho nhỏ của tôi chính là mỗi buổi chiều về sớm một chút, rảo chầm chậm trên con đường thênh thang mát rượi mà mường tượng về cuộc sống muôn màu hạnh phúc trong mơ.
Thế rồi, cũng chẳng xa xôi bao lâu, kết quả thi đã có và bé Ly cũng tốt nghiệp cấp ba, chính thức bước chân vào con đường nó đã chọn lựa.
Tuy ban đầu gia đình tôi chẳng mấy ai tán thành vì là quyết định của nó nên mọi người chỉ còn cách viên cùng nhau cố gắng.
Con đường nào cũng có hoa hồng và nước mắt như nhau thôi, có điều, những đóa hoa đó thì luôn nằm ở gần cuối con đường, cho nên, chúng ta chỉ có thể thấy chúng bằng niềm tin mãnh liệt nhất.
Trước lúc theo chân các sơ, bé Ly về thăm và ở cùng ba mẹ ít hôm, xong lại trở lên ở cùng tôi để chờ xe xuống đón như đã hẹn.
Tôi cũng chẳng biết phải gì cho nó ngoài việc cơm nước tinh tươm cùng dành thời gian ở nhà trò chuyện với nhau nhiều hơn.
Đêm xuống, hai chị em ra ngồi ngửa mặt trời ngắm sao, cơn gió hè còn mang theo oi ả của ngày nắng đều đều thổi qua tàn cây lao xao, ru thêm khúc nhạc buồn.
Trong cuộc chia tay nào thì người ở vẫn sẽ buồn hơn người đi, tôi chắc chắn là như bởi bản thân đã từng trải qua thứ cảm ấy.
Người đi vì có lý tưởng, có mục đích nên không ngoảnh lại, còn người ở thì lại ngóng theo dáng hình ấy, đằng đẵng, lắng lo.
Bạn thấy sao?