Thời gian thấm thoát trôi qua, chị Vân đã lấy chồng, chuyển ra một phòng trọ khác sống cùng Hùng. Ba mẹ tôi cùng bé Lan cũng không còn sống cùng tôi nữa mà chuyển về lại tỉnh xưa.
Những năm tháng lụng tích cóp cộng với số tiền bồi thường sau vụ kiện đã đủ cho mẹ tôi mua mảnh đất nhỏ của Hà, một người bà con xa bán rẻ lại với điều kiện mẹ phải về dưới đó ở và trông coi, dọn dẹp căn nhà lớn giúp vì cả gia đình đang ở Mỹ.
Vốn ban đầu cũng để cho mấy người trong dòng họ gần ở vì họ thả luống, chẳng dọn dẹp gì đâm ra quanh cảnh xung quanh tối hù, nhà nhanh xuống cấp, phong thủy thế nào mà treo bảng bán nhà mãi chẳng có ai mua. Vì biết mẹ tôi tính ưa sạch sẽ nên ấy mới nhờ và có điều ràng buộc như .
Tôi vẫn ở lại căn nhà cùng bé Ly để tiếp tục công việc của mình, còn Ly thì đi học bởi con bé vẫn còn đang lở dỡ lớp mười hai, chuyển trường không tiện.
Lúc mới về dưới đó, mẹ nhớ chúng tôi nên cứ tới chủ nhật là bảo ba chở cả mẹ lẫn bé Lan lên thăm hai đứa, chiều thì về lại.
Hình ảnh ba người thân trên chiếc xe cũ khuất dần cuối con đường chiều hoàng hôn đã lấy đi của tôi không biết bao nhiêu nước mắt. Ở gần nhau đã quen, mới xa cách thành thử tôi chưa kịp thích ứng.
Thế rồi, đến một ngày hè, chủ nhân ngôi nhà thông báo rằng đã có người đồng ý chồng tiền cọc mua và sẽ chạy nốt số tiền còn lại trong vòng hai tháng tới. Cô Hà trước để mẹ chuẩn bị xây nhà và dọn đi.
Thế lúc này, gia đình tôi đâu có đủ tiền mà xây nhà nữa, gom góp hơn chín mươi triệu thì đã đưa cho Trung phí học và lo thủ tục đi sang Nhật mất rồi.
Thằng em tôi sau khi tốt nghiệp, đi gần hai năm thì quyết định sang nước việc theo diện thực tập sinh vì nhận thấy mức lương một nhân viên văn phòng hiện tại chẳng đủ trang trải đâu ra đâu, lấy gì mà phụ giúp gia đình các thứ.
Ban đầu, mẹ tôi xót Trung, sợ nó xa nhà không ai chăm sóc, sợ nó xứ lạ quê người sau khi nghe thuyết phục, mẹ đã gom hết số tiền còn lại và đưa cho nó.
Mẹ với tôi, có mấy đêm liền nó nằm gác tay lên trán, suy tư dữ lắm nên mẹ chiều ý theo. Có lẽ vì là con trai duy nhất trong gia đình, nên suy nghĩ về gánh nặng tương lai đã khiến nó quyết định tìm một con đường khác.
Cuối cùng, mẹ đem chuyện rõ với Hà. Biết Trung đi Nhật việc sẽ nhanh có tiền nên đồng ý cho gia đình tôi vay hai trăm triệu xây nhà và hạn trong một năm phải trả hết. Trung cũng đồng với điều này, nó một năm chắc chắn sẽ gom góp và hoàn trả đầy đủ cho .
Những tháng ngày tiếp đó, Trung chăm chỉ và miệt mài học ngôn ngữ nước với hy vọng nhanh chóng đậu phỏng vấn để sang đó đi . Gánh nặng của nợ nần mãi đeo bám gia đình tôi và chẳng biết bao giờ sẽ thôi hết lắng lo.
- Chiều em còn việc nhiều không? Có muốn đi tiếp khách với chị không?
Tiếng hỏi của chị Ngọc bất chợt vang lên tôi hơi chút giật mình. Chị là , rất tôn trọng tôi, mỗi lúc có đối tác gọi thì chị sẽ hỏi tôi có muốn đi hay không, khi nào mà tôi bảo không thích đi hoặc thấy mệt mỏi trong người thì chị cũng chẳng ép.
- Em sắp xong rồi, khách hẹn mấy giờ chị? – Tôi vui vẻ hỏi.
- Năm giờ ba mươi mình đi sớm chút, tại qua Vũng Tàu lận, cỡ bốn giờ em về chuẩn bị nha.
- Dạ, em biết rồi.
Chị Ngọc gật đầu và trở ra nhà sau. Tôi lại cắm cúi cho xong mấy biên bản nghiệm thu công trình rồi in ấn, kẹp gọn lại để ngày mai mấy kỹ thuật đem đi công trường.
Lúc trước, mẹ còn ở đây, tôi chẳng đi tiếp khách nhiều vì sợ mẹ thấy cái bộ dạng xỉn say hệt con nát rượu sẽ buồn.
Nhưng từ ngày mẹ về dưới tỉnh, tôi mạnh dạn liều mình đi nhiều hơn, cố gắng hoàn thành giấy tờ sổ sách và theo chân chị Ngọc.
Cho dẫu say bí tỉ và cái đầu lâng lâng kéo đến tận sáng mai thì tôi vẫn ráng uống thật nhiều nước và ăn thật no để có sức tiếp tục công việc.
Không phải tôi ham ăn ham uống gì chỉ có như thì tôi mới kiếm thêm thu nhập . Một lần đi tiếp đối tác, tôi chị Ngọc bồi dưỡng thêm, có khi còn mấy ông khách boa cho tiền ăn sáng.
Gom góp chung với lương tháng là trả tiền nhà trọ, tiền điện, nước, tiền ăn uống, thuốc thang và cả tiền luyện ôn thi đại học của bé Ly, cũng sẽ dư kha khá mà gởi về cho mẹ.
Bạn thấy sao?