- Tắm nhanh mà dọn cơm cho ba tụi mày với thằng Trung ăn. – Dì Hoa bưng mâm cơm từ phòng bên cạnh qua, lên tiếng giục.
Chúng tôi vâng dạ rồi hối nhau đi tắm. Ba ngày trước, dì Hoa và thằng Bo đã dọn sang phòng kế bên ở, dì cho rộng rãi, có chỗ để Trung và Bo học hành chứ túm hết vào một nơi thì chật chội lắm. Tuy thì cơm nước dì vẫn nấu giúp và chúng tôi góp tiền.
Bữa cơm chiều thịnh soạn với đầy đủ cá thịt và rau xanh. Tôi thầm cám ơn dì đã chuẩn bị chu đáo để ba và em có bữa ăn ngon. Của một đồng, công một nén, còn cảm chứa đựng trong mâm cơm nữa.
- Rồi chủ nhật này tụi bây đi mua laptop cho nó chứ, học đại học là phải có laptop đúng không? – Dì Hoa chúng tôi rồi sang Trung, cất giọng hỏi.
- Dạ, con thấy hình như là á, tụi con cũng có gom tiền sẵn rồi. - Tôi đáp.
- Để tới đó tao nhờ ông tao dẫn nó đi, ổng rành đường sá này nọ, ra chỗ điện máy lớn lớn mà mua. – Dì Hoa ý kiến.
- Ừ, có gì mấy cháu nó không biết thì nhờ dì chỉ giúp. – Ba tôi lùa vội miếng cơm, tiếp lời.
- Anh yên tâm, ông này ổng cũng có con học đại học mà.
Nghe dì Hoa khẳng định chắc nịch, mọi niềm tin của chúng tôi đều dồn về người đàn ông có con từng học đại học ấy.
- Nhưng rồi sao Trung biết đường mà tới trường chứ? – Tôi lo lắng lên nỗi lòng.
- Mày yên tâm, tao nhờ ổng rồi, ổng mấy ngày đầu ổng dẫn đi cho, ráng dậy đi sớm sớm để ổng dắt tới trường xong còn quay về .
Lúc này thì tôi cảm kích dì Hoa thật sự, dì quen người đàn ông đó thật đúng thời điểm quá, nếu không thì chị em tôi và ba mẹ cũng chẳng biết sao.
Liếc mắt sang Trung, tôi thấy nó chỉ gật gật, chẳng ý kiến ý cò gì, em tôi nó hiền y như lúc tôi mới vào Sài Gòn , giờ thì tôi dữ hơn chút xíu rồi. Mà cũng đúng thôi, nãy giờ có ai hỏi tới nó đâu mà chứ.
- Trường Tôn Đức Thắng nghe có hai cơ sở, Trung học ở đâu? – Chị Vui hỏi.
- Em thấy thông báo là học ở quận bảy.
Cuối cùng thì thằng em tôi cũng mở miệng trả lời. Dì Hoa tặc lưỡi, bảo rằng từ quận Bình Tân sang quận bảy cũng xa lắm chứ chẳng ngắn.
Tôi bắt đầu lo lắng phập phồng, tính ra Trung mới biết chạy xe đây thôi, tay lái hãy còn yếu mà đường ở đây đông đúc như , chẳng biết nó có né người ta hay không nữa. Nhìn cái xe cũ xì mà nó thì ốm tựa con cò thế này, sao mà yên tâm cho .
- Đường đây đông lắm, tai nạn tùm lum. – Tôi xụ mặt.
- Thì mình chạy từ từ thôi, dì đó chạy từ từ cho nó theo với. – Chị Vui khẩn khoản.
- Ừ thì chạy từ từ, có phải đi ăn cướp đâu mà chạy cho nhanh.
Nói rồi, dì Hoa đặt đũa xuống, chạy về phòng vì đã ăn xong. Lát sau, thấy dì bưng dĩa trái cây ướp lạnh qua, bảo ăn tráng miệng.
Từ ngày dì ra chợ buôn bán, thu nhập cũng khá khẩm hơn, nhờ , chị em tôi hưởng sái theo. Chứ mỗi đứa một tháng đưa ba trăm ngàn, sao có đồ ăn ngon thế này.
- Mai ba về luôn hả ba? – Tôi đưa miếng thanh long cho ba, nhỏ giọng hỏi.
- Ừ. Để mình mẹ với hai em ngoài đó ba không yên tâm. – Ba đáp.
Sống mũi tôi cay xè, đúng là tôi vừa muốn ba ở lại ít ngày cũng vừa lo lắng cho mẹ cùng hai đứa em, đêm hôm khuya khoắt không có đàn ông trong nhà ai mà yên tâm cho .
Tối đến, chị Vui soạn cái ba lô đựng quần áo của Trung ra, ủi thẳng thớm rồi móc vào tủ. Chị vẫn luôn là người kỹ tính, tỉ mỉ và gọn gàng nhất trong các chị em.
Tôi thì giặt đồ nghe tới ủi đồ là bỏ chạy, có lần tôi ủi sao không biết mà ly quần xẹp lép, trông cái quần tây mất hết giá trị, sau đó thì chị Vui phải gấp ly ủi lại cả đỗi mới ra hình quần. Từ đó về sau, tôi giành giặt đồ, còn ủi thì chị chịu trách nhiệm.
- Để chủ nhật nghỉ chị ra chợ mua thêm cho Trung ít quần jean, áo thun mà mặc. – Chị Vui quay lui Trung, nhẹ.
- Nhiêu đó em mặc đủ rồi, mua thêm gì? Tốn tiền lắm. – Nó đáp.
- Chợ ngoài này bán đồ cũng rẻ, không mắc đâu. – Chị Vân chen vào trấn an nó.
Trung không lại ba cái miệng của chúng tôi nên đành gật đầu đồng ý.
Tôi thở phào ra ngoài cửa, chỗ bãi xà bần đối diện có những ngọn cỏ mạnh mẽ vẫn vươn mình mọc lên như thách thức mọi khó khăn.
Bất giác, tôi ước sao bản thân có thể giống như chúng, bền bỉ mà theo đuổi ước mơ về một tương lai tươi sáng dẫu bao sóng gió vẫn đang chực chờ.
Bạn thấy sao?