Tôi có thể đuổi theo gió, đuổi theo tự do.
Núi bên cạnh tôi, gió lướt qua trán tôi.
Đó là sự tự do mà suốt hơn năm mươi năm qua tôi chưa từng trải qua.
Tài khoản chia sẻ du lịch của tôi, nay đã thành nhật ký trượt tuyết.
Điều khiến tôi bất ngờ là — số người theo dõi không giảm mà còn tăng.
Hôm đó, tôi vừa về tới khách sạn thì con gọi điện đến.
Nó , Lâm Vãn ly hôn rồi, gần như tay trắng rời khỏi nhà.
“Nhưng mà má à… ta lại tái hôn rồi…”
Sau khi ly hôn với chồng cũ, ta kết hôn với Triệu Tùng Diễn.
Có lẽ mối đầu khắc cốt ghi tâm quá sâu, khiến người ta quên cả những đau khổ từng xảy ra, chỉ còn nhớ mãi vẻ đẹp ban đầu.
Cuối cùng, Triệu Tùng Diễn vẫn chọn Lâm Vãn. Cặp cũ ấy, rốt cuộc cũng thành… người mới trên giấy tờ.
Tôi vẫn ngày ngày phiêu bạt giữa các đường trượt tuyết, còn họ bắt đầu cuộc sống lo toan cơm áo gạo tiền.
Lâm Vãn quen sống như một bà vợ nhà giàu. Thỉnh thoảng trải nghiệm chút khổ cực thì , sống lâu dài thế, ta không chịu nổi.
Triệu Tùng Diễn không biết chăm sóc người khác. Ban đầu còn cố thay đổi vì Lâm Vãn: học nấu ăn, học giặt giũ.
Nhưng ta không thể mãi đeo mặt nạ mà sống.
Anh ta bắt đầu phàn nàn Lâm Vãn không đủ đảm đang. Cô ta cũng than phiền ta không biết kiếm tiền.
Công việc không suôn sẻ, khiến hai người trung niên vốn đã áp lực, lại càng dễ căng thẳng.
Tâm trạng tệ , chỉ cần chút xíu là bùng nổ.
Thế là, hai người từng ba mươi năm không cãi nhau, bắt đầu cãi vã không ngừng.
Nốt ruồi son trong tim, sau quá nhiều biến cố, cuối cùng chỉ còn lại vết máu muỗi chẳng đáng giá.
“Má, ổng gọi điện cho con, muốn gặp má một lần.”
Triệu Tùng Diễn không liên lạc với tôi, vì tôi đã đổi số.
Cả ta và Triệu Sâm, đều không biết số mới của tôi.
“Không cần đâu. Chuyện cũ, người cũ… không còn liên quan gì đến má nữa.”
Nhưng rồi, tài khoản mạng xã hội của tôi vẫn bị Triệu Tùng Diễn tìm ra.
Một tài khoản tên là “Khói mưa mặc đời trôi” đã thả tim cho tất cả các video tôi đăng.
Sau đó ta gửi tin nhắn: “Nguyên Hoa, trước giờ chưa từng thấy em rạng rỡ như thế này.”
“Gần đây nghĩ rất nhiều, mới nhận ra bản thân thật sự sai rồi.”
“Em là người vợ đã đồng cam cộng khổ với suốt ba mươi năm, lo từng bữa ăn giấc ngủ, sinh con đẻ cái, chăm sóc bố mẹ đến phút cuối. Ngay từ đầu… quyển sổ kia lẽ ra không nên tồn tại.”
“Nếu có thể quay lại năm 2008, sẽ không đi chuyến công tác đó, cũng sẽ không đến gặp Lâm Vãn. Anh sẽ ở bên em và Nhân Nhân, ít nhất khi em đau khổ, còn có một bờ vai mà tựa vào.”
“Anh với Lâm Vãn… sớm nên cắt đứt từ năm 1994. Phần đời còn lại, lẽ ra nên là với em.”
“Nguyên Hoa, hối hận rồi. Chúng ta bắt đầu lại đi, vì ba mươi năm cùng nhau vượt sóng gió, vì hai đứa con… cho một cơ hội gặp em, chuyện một lần thôi.”
Tôi đọc xong, khẽ bật .
Triệu Tùng Diễn à… Anh hối hận thật rồi. Nhưng hối hận vì điều gì?
Không phải vì phát hiện ra với tôi. Vì chưa bao giờ tôi cả.
Sau khi tôi – người vợ cũ – rời khỏi đời , tôi trở thành người ta không thể có .
Thế là trong đầu , tôi dần trở thành một hình bóng trắng sáng, đẹp đẽ như bạch nguyệt quang vẫn mơ mộng.
Trớ trêu thay, ánh trăng trắng ấy, đã từng toàn tâm toàn ý phục vụ suốt ba mươi năm.
Nhất là sau khi sống cùng Lâm Vãn, sự đối lập quá rõ ràng khiến không thể chịu đựng nổi.
Vì quay lại tìm tôi, hy vọng tôi lại trở về… để tiếp tục chăm sóc, phục vụ như trước.
Nhưng, vì cái gì chứ?
Đời tôi, chưa từng là phụ lục của đời .
Tôi không trả lời. Chỉ lặng lẽ chặn ta.
Lần tiếp theo tôi thấy cái tên “Triệu Tùng Diễn”, là ở… trên tin tức.
Hôm đó tôi đang ở núi Tướng Quân, A Lặc Thái.
Tình cờ thấy tiêu đề có tên Triệu Tùng Diễn và Lâm Vãn, tôi nhấn vào xem.
Bản tin chỉ có vài dòng ngắn ngủi, lại tóm tắt trọn vẹn nửa đời sau của hai người họ.
Sau một lần cãi nhau nữa, Triệu Tùng Diễn và Lâm Vãn tay chân.
Lâm Vãn đẩy một cái, Triệu Tùng Diễn ngã từ ban công xuống đất.
Đầu đập thẳng xuống sàn, máu chảy thành vũng, rồi ngất lịm.
May mà cấp cứu kịp thời, ta giữ mạng sống, bị liệt hoàn toàn, suốt phần đời còn lại phải ngồi xe lăn.
Về phần Lâm Vãn, vì bị nghi cố ý thương tích, đã bị bắt tạm giam.
Người phụ nữ chưa từng gặp mặt ấy, người đã ảnh hưởng đến ba mươi năm cuộc đời tôi,
sắp phải ngồi tù.
Xem xong tin tức, tôi như mọi ngày, thay đồ trượt tuyết, ra sân trượt.
Bảy rưỡi, mặt trời lặn.
Hoàng hôn đỏ rực phủ đầy tuyết trắng.
Tôi lao đi giữa ánh tà dương, đuổi theo vệt cam cuối cùng của mặt trời.
Bên trái là ráng chiều, bên phải là núi tuyết. Trên con đường phủ đầy ánh vàng, đèn đêm bắt đầu sáng lên.
Khoảnh khắc ấy, tự do và thiên nhiên chính là lối thoát của tôi.
[HẾT]
Bạn thấy sao?