3
Sau khi bình tĩnh lại, tôi vung tay tát mạnh vào mặt Hứa Hạo.
Anh ta đang ngủ say thì bị tôi đánh tỉnh.
Hứa Hạo có tính hay cáu kỉnh khi mới ngủ dậy, định nổi giận.
Nhưng vừa thấy đôi mắt sưng đỏ của tôi và chiếc điện thoại trong tay, ta lập tức hoảng loạn.
Anh ta nhào đến ôm tôi:
“Vợ ơi, sao thế? Em gặp ác mộng à?”
Tôi đẩy mạnh Hứa Hạo ra, rồi ném điện thoại vào ngực ta.
“Tự mà xem đi!”
Hứa Hạo lướt màn hình vài cái, rồi lập tức bùng nổ.
“Sáng sớm phát điên cái gì ?”
Tôi bật dậy, cổ họng nghẹn lại.
“Tôi phát điên? Bây giờ kẻ trộm mà còn to mồm hơn cả người bắt trộm sao?”
“Anh hôm qua nằm nhà cả ngày phải không?”
Tôi giơ điện thoại lên trước mặt ta.
“8000 bước này là do nằm trên giường đạp xe ba bánh mà có sao?”
Tôi quay người định bước ra ngoài.
Hứa Hạo túm lấy cánh tay tôi.
“Vợ ơi… chuyện này có thể giải thích…”
“Giải thích vì sao chuyển hơn 50.000 tệ cho cũ?”
Tôi hất tay ta ra.
“Hay là giải thích chuyện hôm qua cùng ta đi dạo phố, ăn đồ Pháp, cuối cùng còn dẫn về nhà?”
Trán Hứa Hạo bắt đầu đổ mồ hôi.
“Anh… chỉ là nhất thời hồ đồ…”
“Từ lễ Thất Tịch năm ngoái, đã bắt đầu chuyển tiền cho ta,” tôi mở lịch sử giao dịch, “ hồ đồ suốt cả một năm trời sao?”
Đột nhiên, ta cứng cổ lên.
“Đàn ông ai mà chẳng thế? Em có cần phải quá lên không?”
Tay tôi run lên vì tức giận.
“Được, thì đi tìm người có thể nhịn đi!”
Tôi như phát điên, vừa xé vừa đẩy ta ra.
“Rầm!”
Anh ta đập mạnh cửa rồi chửi bới rời khỏi nhà.
4
Tôi và Hứa Hạo quen nhau 8 năm.
Chúng tôi bắt đầu nhau từ năm ba đại học.
Anh ta đẹp trai, tôi cũng không kém.
Anh ta đối xử với tôi rất tốt, vô cùng nâng niu tôi.
Những chiếc túi xách, mỹ phẩm tôi muốn mua, những nơi tôi muốn đến, Hứa Hạo chưa bao giờ từ chối.
Chúng tôi có quá nhiều ký ức đẹp.
Niềm vui, sự ngọt ngào, nỗi đau, sự bất lực.
Chia tay rồi quay lại, rồi lại chia tay, rồi lại tái hợp, không ngừng thử thách nhau.
Trước đây, chúng tôi ngang tài ngang sức.
Cho đến khi ta thi đỗ công chức.
Dù thu nhập của tôi gấp vài lần ta,
Nhưng trong mắt bố mẹ và người lớn, Hứa Hạo vẫn xuất sắc hơn tôi gấp vạn lần.
Sau này, ngay cả chính ta cũng nghĩ .
Ba năm trước, ta cầu hôn tôi, chúng tôi kết hôn.
Bố mẹ tôi cảm kích đến rơi nước mắt, cảm thấy may mắn vì ta không đá tôi sau khi đỗ công chức, mà vẫn đồng ý cưới tôi.
Tôi bình tĩnh lại, nhắn cho Hứa Hạo một tin.
“Sáng thứ Hai, 8 giờ, gặp nhau ở cục dân chính.”
Một người đàn ông dơ bẩn, tôi không cần.
Nửa tiếng sau, bố tôi gọi điện tới.
“Con với Hứa Hạo lại có chuyện gì thế? Con giỏi quá nhỉ, muốn trời đất rồi sao?”
“Bố, Hứa Hạo ta…”
Chưa kịp hết câu, bố tôi đã ngắt lời.
“Lập tức về nhà ngay!”
Sau đó, đầu dây bên kia chỉ còn tiếng tút tút.
Tôi vội vàng lái xe về nhà.
Vừa bước vào cửa, tôi liền thấy Hứa Hạo đang ngồi trên ghế sofa, mắt đỏ hoe.
Anh ta cúi đầu, giọng nghẹn ngào.
“Bác trai, con xin lỗi vì phiền bác từ sớm như …”
“Bố, con sai rồi, con là thằng khốn. Nhưng con thực sự Kiều Dữu, không có ấy, con sống không nổi.”
Anh ta thở dài, tiếp tục :
“Có lẽ dạo này con bận quá, có chút lơ là ấy. Cãi nhau thì , mà đòi ly hôn thì quá đáng quá rồi.”
“Con không mang tiền, cũng không mang điện thoại, chỉ có thể bắt taxi đến đây, còn phiền hai bác trả giúp tiền xe.”
Anh ta ngẩng đầu lên, chỉ vào mặt mình.
“Bác xem đi, đây là ấy đánh đấy.”
Bố tôi “rầm” một tiếng đá mạnh vào chân ghế, cau mày quát tôi:
“Mày ăn sung mặc sướng quá rồi nên rảnh rỗi kiếm chuyện phải không?”
“Bố, Hứa Hạo ngoại !”
Tôi tức đến mức giậm chân.
“Kiều Dữu, đừng giận dỗi như trẻ con, mẹ biết con đang ấm ức.”
Tôi quay người định đi, mẹ tôi giữ chặt lại.
“Trên đời này, gì có con mèo nào không ăn vụng? Con bảo Hứa Hạo sang tên nhà và xe cho con, rồi hai đứa sinh một đứa con, cuộc sống sẽ ngày càng tốt đẹp.”
Tôi không thể tin nổi, mẹ mà nước mắt rơi không ngừng.
“Bố, mẹ, hai người thực sự con sao?”
“Hai người đã bao giờ quan tâm đến cảm thật của con chưa?”
Mẹ tôi tức giận đến mức chỉ tay vào mặt tôi mà mắng.
“Chúng ta chẳng phải đang vì con sao? Ly hôn rồi con sẽ thành phụ nữ từng có chồng, còn tưởng mình là trong trắng à?”
“Hứa Hạo công việc tốt, lại thương con, con sao lại không biết điều như ? Từ nhỏ đến lớn chỉ biết bố mẹ lo lắng!”
Tôi Hứa Hạo, nghiến răng :
“Cuộc hôn nhân này, tôi nhất định phải ly hôn.”
Hứa Hạo lập tức đứng lên, vẻ mặt đầy hối hận.
5
“Anh thừa nhận sai, chỉ là dạo này áp lực lớn quá, nên mới đi sai đường.”
“Anh chịu áp lực cả năm trời sao?”
Tôi lạnh.
Bố tôi đập bàn một cái, giọng đầy khó chịu.
“Đủ rồi, Kiều Dữu! Hứa Hạo đã giải thích rồi, con còn muốn gì nữa?”
“Nó chỉ mắc lỗi mà đàn ông nào cũng từng mắc, biết sai sửa đổi, quay về gia đình là .”
Bố quay sang Hứa Hạo, nhíu mày dạy bảo.
“Chơi bời thì chơi bời, đừng có ném tiền ra ngoài.”
“Lấy lại tiền, chuyện này coi như xong.”
“Bố!”
Tôi bật khóc.
“Kiều Dữu, vợ chồng với nhau gì có chuyện giận nhau qua đêm? Hứa Hạo nhận lỗi rồi, con đừng bướng bỉnh nữa.”
Mẹ tôi khuyên nhủ.
“Mẹ, đây không phải vấn đề nhận lỗi hay không!”
Tôi hất tay bà ra.
“Anh ta lừa con, còn dẫn đàn bà khác về nhà, mẹ bảo con chịu à?”
Hứa Hạo đột nhiên quỳ xuống, túm lấy góc áo tôi.
“Kiều Dữu, sai rồi, thật sự biết lỗi rồi. Em cho một cơ hội, hứa sẽ không bao giờ tái phạm!”
Nhìn gương mặt giả tạo của ta, tôi chỉ thấy buồn nôn.
“Hứa Hạo, diễn đủ chưa?”
Bố tôi tức đến mức đập bàn liên tục.
“Kiều Dữu, đừng có quá đáng! Hứa Hạo đã quỳ xuống xin lỗi rồi, con còn muốn gì nữa?”
“Ly hôn? Con có thể mất mặt, bố mẹ không thể.”
“Bố!”
Tôi khóc lớn.
“Rốt cuộc là thể diện quan trọng, hay hạnh phúc của con quan trọng?”
Bố tôi trừng mắt tôi.
“Con chắc chắn ly hôn rồi sẽ hạnh phúc hơn?”
“Hứa Hạo có công việc nhà nước, thu nhập ổn định, tính cũng hiền lành. Còn con thì sao? Suốt ngày đi công tác, thêm giờ, ngay cả con cũng không muốn sinh. Ngoài Hứa Hạo, còn ai chịu lấy con?”
Bố tôi đập bàn mạnh một cái.
“Kiều Dữu, nếu con dám ly hôn, thì đừng nhận bố là bố nữa!”
Tôi sững sờ, nước mắt không ngừng rơi xuống.
Hứa Hạo cúi đầu, tôi thấy khóe miệng ta hơi nhếch lên.
Tôi giận dữ đập cửa rồi rời đi.
Sau lưng, Hứa Hạo hét lớn:
“Kiều Dữu, có chết cũng không ly hôn!”
Ra ngoài, điện thoại tôi vang lên, là ta gọi.
Tôi tắt máy.
Anh ta gọi video, tôi lại tắt.
Sau đó, tôi chặn tất cả liên lạc của ta.
Tôi biết, Hứa Hạo không muốn ly hôn.
Tôi điều kiện quá tốt—lương cao, ngoại hình xinh đẹp, tính cách dịu dàng, lại biết vun vén gia đình.
Bố mẹ tôi có lương hưu, dù tôi là con một không phải gánh vác chuyện phụng dưỡng.
Hứa Hạo thích cảm giác giẫm đạp lên ranh giới đạo đức.
Thích cái cảm giác ngoại vừa nguy hiểm vừa kích thích.
Anh ta muốn trong nhà có vợ đảm đang, bên ngoài lại có nhân ve vãn.
Nhưng, một người đàn ông dơ bẩn, tôi không cần.
Hứa Hạo là kẻ kiêu ngạo và tự phụ.
Muốn bắt bằng chứng ngoại , ép ta ly hôn thực ra rất đơn giản.
Tôi không chỉ muốn ly hôn, mà còn muốn đá ta khỏi sổ đỏ.
6
Tôi thấy Hứa Hạo và Hà Di, một trước một sau bước vào khách sạn.
Anh ta nghĩ rằng tôi đang ngồi một mình, gặm nhấm vết thương lòng.
Anh ta nghĩ rằng chỉ cần tặng tôi một cái túi, một nụ hôn, một câu dỗ dành là có thể khiến tôi ngoan ngoãn nghe lời.
Nhưng ta không biết rằng, tôi đã người theo dõi ta suốt 24 giờ.
Tôi gọi thẳng 110, báo có người mua bán dâm.
Cảnh sát gõ cửa.
Một mùi hôi tanh nồng nặc xộc lên mũi, khiến tôi muốn nôn.
Mẹ tôi xông vào nhanh hơn tôi.
Bà tát thẳng vào mặt Hứa Hạo.
Anh ta sững sờ chúng tôi.
“Mẹ? Sao mẹ lại ở đây?”
“Đừng gọi tao là mẹ! Mày là thứ mất hết lương tâm! Vừa mới diễn màn sống chết trước mặt bọn tao, giờ đã lăn lộn với con đĩ này rồi?”
Mẹ tôi tát thêm một cái nữa, vẫn chưa hết giận, bà đá ta mấy cú liên tiếp.
Bố tôi cũng không nương tay, ta vài cái.
Cảnh sát vội vàng giữ mẹ tôi lại, bà liền quay sang lao vào Hà Di.
Một tay túm lấy ả đang trốn dưới chăn.
“Trốn cái gì? Đồ mặt dày!”
Mẹ tôi vừa chửi vừa túm tóc Hà Di, giật ra từng mảng.
Từ lúc bước vào, tôi đã bật camera ghi hình.
Tôi dí điện thoại vào mặt Hứa Hạo, rồi quay sang Hà Di.
Ả hét lên một tiếng, cố trùm chăn che mặt.
Nhưng ả không ngờ rằng, sức chiến đấu của mẹ tôi mạnh đến , lo che trên thì dưới lại lộ ra, hét đến khản cả giọng.
Cảnh sát phải vào can ngăn.
Sau đó, họ quay sang hỏi Hứa Hạo:
“Có người tố cáo mua dâm.”
Hứa Hạo lắc đầu chối.
Hà Di nằm run rẩy trên giường.
Thấy hình căng thẳng, cảnh sát hỏi vài câu cho có lệ, rồi chuẩn bị rời đi.
Đúng lúc này, Hà Di hét lên:
“Tôi muốn báo cảnh sát! Tôi muốn đi bệnh viện kiểm tra thương tích!”
Tôi lạnh:
“Tốt thôi. Nhân tiện để lãnh đạo của Hứa Hạo xem xét luôn.”
Nghe , Hứa Hạo lập tức lao đến bịt miệng Hà Di.
“Đừng lung tung!”
Nếu tin ta ngoại lan ra, sự nghiệp của ta coi như chấm dứt.
Thấy mọi chuyện đã dần lắng xuống, cảnh sát xoay người rời đi.
Tôi Hứa Hạo, bình thản :
“Cuối tháng này, chúng ta ly hôn.”
“Số tiền chuyển cho Hà Di, những món đồ mua cho ta, một xu cũng không thiếu, phải lấy lại hết. Nếu không, tôi sẽ kiện thẳng ra tòa.”
“Về phần tài sản, vì là người có lỗi, hơn nữa lương tôi gấp mấy lần , những năm qua toàn bộ chi tiêu trong nhà đều do tôi gánh. Vậy nên, tôi lấy 80% tài sản. Căn nhà này, tôi có thể trả lại cho một khoản bù trừ.”
“Nếu đồng ý, tôi sẽ để luật sư soạn thảo đơn ly hôn. Có gì thì trực tiếp trao đổi với luật sư.”
Hứa Hạo giữ chặt tay tôi, không chịu buông.
“Vợ ơi, chúng ta đã bên nhau bao nhiêu năm, em thực sự nỡ sao? Anh đáng chết, sai rồi! Em cho một cơ hội nữa đi!”
“Nhà cửa, tài sản, tất cả đều là của em! Tất cả là của em!”
“80% gì chứ, của không phải cũng là của em sao?”
“Anh cho em hết, tất cả đều cho em!”
Tôi nhân lúc Hứa Hạo đang hối hận, áy náy, tự trách, tâm trạng hoang mang rối bời, liền lên tiếng:
“Nếu thực sự cảm thấy có lỗi với tôi, nếu thực sự trân trọng cảm bao năm qua thì hãy ký vào bản thỏa thuận này.”
Hứa Hạo cầm lấy văn bản, lập tức cầm bút, như thể muốn thể hiện lòng trung thành.
Nhưng khi thấy dòng chữ “Đơn ly hôn” trên trang đầu tiên, ta sững người.
Thỏa thuận ghi rõ: tôi hưởng 80% tài sản, nhà và xe đều đứng tên tôi.
Chắc ta tưởng đây chỉ là một bản cam kết, hoàn toàn không ngờ rằng đây chính là đơn ly hôn mà tôi đã chuẩn bị kỹ lưỡng.
Anh ta thu bút lại, chậm rãi ngẩng đầu tôi.
Ngay giây phút ta buông bút, tôi cũng đổi nét mặt—từ bình thản sang châm biếm.
Ha, đàn ông đúng là đàn ông.
Bạn thấy sao?