Tôi đi công tác.
Buổi tối, tôi gọi video cho chồng mấy lần liền.
Lúc thì không ai bắt máy, lúc thì bị cúp ngang.
Đúng lúc tôi sắp nổi giận, ấy gửi một bức ảnh chụp phòng khách kèm tin nhắn:
“Xem phim cả ngày, đang đến đoạn hay, lát nữa chuyện sau nhé.”
Tôi bắt đầu nghi ngờ.
Anh ấy ngoại rồi sao?
Bởi vì… bước chân trên WeChat của ấy hiển thị 8350 bước.
1
Tôi chằm chằm vào màn hình điện thoại.
Con số 8350 như một lưỡi dao nhọn, đâm thẳng vào tim tôi.
Nếu Hứa Hạo thực sự ở nhà xem phim cả ngày, sao bước chân lại nhiều như ?
Nếu chỉ là đi ăn, đi nhậu hay đi câu cá với bè, cũng đâu cần giấu tôi?
Tôi cố kiềm chế giọng run rẩy:
“Anh đang xem phim gì ?”
“À… ờ… cái đó… phim Cuồng Bạo, hay lắm!”
Anh ấy ấp a ấp úng.
“Thật không?”
Tôi mở ứng dụng xem phim.
“Em cũng đang muốn xem, đến tập mấy rồi?”
Đầu dây bên kia đột nhiên im lặng.
Tôi nghe thấy ấy nuốt nước bọt, ấp úng:
“À… cái đó… …”
“Thôi bỏ đi, cả ngày mệt rồi, hôm nay em không xem nữa.”
Tôi thuận miệng viện một cái cớ, cho Hứa Hạo một lối thoát.
Tôi không muốn ta nhận ra rằng tôi đang nghi ngờ.
Anh ta rõ ràng thở phào nhẹ nhõm, vội vàng :
“Vậy em ngủ sớm nhé, mai gặp. Anh em!”
Cúp máy xong, tôi trằn trọc không ngủ .
Dạo trước, lúc rảnh rỗi, tôi đã mở tính năng đếm bước chân trên WeChat cho Hứa Hạo, lại còn đặt chế độ theo dõi.
Không ngờ chính thao tác vô này lại giúp tôi phát hiện ra điều bất thường.
Tôi mở lại bức ảnh ta gửi, xem đi xem lại nhiều lần.
Bản năng phụ nữ mách bảo tôi rằng bức ảnh này có vấn đề.
Nhưng vấn đề ở đâu thì tôi không rõ .
Cuối cùng, tôi đăng ảnh lên mạng:
“Cần phân tích!! Chồng ấy ở nhà xem phim, có đáng tin không?”
Lúc đầu không ai để ý, cũng không ai bình luận.
Tôi tự trách mình quá đa nghi, có thể do áp lực công việc gần đây khiến tôi suy nghĩ linh tinh.
Trước khi đi ngủ, tôi vào lại bài đăng để xem.
Không ngờ nó đã nổi lên, có hàng trăm bình luận.
Có người trêu chọc, có người mỉa mai, có người chửi bới…
Bình luận nhiều lượt thích nhất viết:
“Chị à, ta ngoại rồi.”
Tôi tổng hợp lại những phân tích của cư dân mạng:
1. Trên kệ tivi có một chiếc bình hoa, phản chiếu bóng dáng một người phụ nữ tóc dài.
2. Gối trên ghế sofa quá ngay ngắn, không giống kiểu một người ở nhà xem phim một cách tự nhiên.
3. Góc phải bên dưới bức ảnh lộ ra một phần chiếc dép màu hồng.
…
Cả người tôi cứng đờ.
2
Sau khi về nhà, tôi đi quanh phòng một vòng.
Sàn nhà sạch bóng đến mức có thể soi gương, bàn trà không có lấy một vết nước.
“Sao hôm nay sạch sẽ thế này? Mặt trời mọc đằng Tây à? Hay chuyện gì có lỗi với em?”
Tôi cố trêu chọc.
Ba năm kết hôn, đến đôi tất Hứa Hạo còn lười giặt, gì đến dọn dẹp nhà cửa.
Vừa dứt lời, tôi thấy cơ thể ta khẽ cứng lại.
“Anh sợ em đi công tác mệt mà.”
Anh ta hì hì, véo má tôi,
“Anh còn đặc biệt người giúp việc dọn dẹp nữa đấy. Thế nào? Chồng em chu đáo chứ?”
Chưa kịp để tôi lên tiếng, Hứa Hạo đã đè tôi xuống ghế sofa, bắt đầu giở trò:
“Bao nhiêu ngày không gặp, nhớ em chết mất…”
Tôi không còn mềm lòng dựa vào lòng ta như trước.
Ngược lại, tôi lạnh lùng khẩy rồi đẩy ta ra.
“Ôi trời ơi, bà nhỏ của ,” ta lại gần định hôn tôi, “bao nhiêu ngày không gặp, em không nhớ chồng sao?”
Tôi né tránh bàn tay ta đang đưa tới.
“Tránh ra.”
“Em sao thế?” Anh ta bắt đầu toát mồ hôi trán.
Hứa Hạo lại cúi xuống định hôn tôi.
Tôi đẩy ta ra lần nữa.
“Đợi chút, em đi tắm đã.” Tôi kiếm đại một cái cớ.
Vào đến phòng tắm, tôi phát hiện lọ kem La Mer mới mở bị khoét mất một mảng lớn.
Thì ra, Hứa Hạo không chỉ ngoại , mà còn ngang nhiên dẫn bồ về nhà.
Còn chuyện dùng mỹ phẩm của tôi, đây là sơ hở vô để lộ hay cố ý khiêu khích?
Tôi nghĩ, có lẽ là vế sau.
Chắc hôm qua ta đi hẹn hò với bồ nên WeChat mới hiển thị hơn 8000 bước.
Sợ tôi phát hiện, ta còn cố người đến dọn dẹp nhà cửa.
Tối hôm đó, tôi bỏ thuốc ngủ vào sữa của ta.
Anh ta ngủ say, tôi cầm tay ta mở khóa điện thoại.
Đầu tiên, tôi xem WeChat.
Lịch sử trò chuyện bị xóa sạch, không để lại chút dấu vết.
Sau đó, tôi tải báo cáo tài chính năm của WeChat, chọn mục “Chứng từ thanh toán”.
Các giao dịch trên tài khoản có thể xóa, chứng từ thanh toán thì không.
Tôi kiểm tra lịch sử chi tiêu hôm qua.
Quả nhiên có giao dịch mua sắm, ăn uống.
Sau đó, tôi kiểm tra từng giao dịch một.
Tổng cộng, các khoản chuyển tiền có số đặc biệt như 520, 1314 lên đến hơn 50.000 tệ.
Từ lịch sử chuyển khoản, tôi tìm ra tài khoản WeChat của ta.
Tiếp đó, tôi lấy số từ lịch sử cuộc gọi, thử tìm từng cái trên WeChat.
Cuối cùng, tôi tìm ra số điện thoại của ta.
Từ số điện thoại, tôi tra Douyin và Xiaohongshu của ta.
Nhìn những bức ảnh trên mạng xã hội, tôi chắc chắn rồi.
Chồng tôi – người đã ở bên tôi ba năm – thực sự ngoại .
Người thứ ba chính là cũ của ta.
Chính là mối khắc cốt ghi tâm của ta – Hà Di.
Hứa Hạo từng kể với tôi về ta.
Hà Di đã ngoại với một lão già có tiền, cắm cho ta một cái sừng to tướng.
Khoảnh khắc ấy, tôi cảm thấy máu trong người dồn hết lên não.
Hồi đi học, ta đẹp trai, xuất sắc, chuyện lại có duyên.
Chúng tôi có một khởi đầu đẹp đẽ.
Tôi từng ta cưng chiều đến mức hồn nhiên vô tư.
Hồi đó, tôi có một cùng phòng.
Có lẽ vì ghen tị khi tôi có một người trai vừa đẹp trai lại vừa chu đáo.
Sau lưng, ta xấu tôi với người khác.
“Cứ chờ xem, đợi đến lúc trai ta ra ngoài vụng trộm, xem ta trùm chăn khóc lóc thế nào.”
Tôi tức giận chạy đến đối chất.
“Dù đàn ông trên thế giới này đều ngoại , Hứa Hạo cũng sẽ không bao giờ thế!”
Bây giờ nghĩ lại, những lời đó thật giống một trò hề.
Tôi không hiểu, tại sao ta lại ngoại .
Cuộc sống vợ chồng của chúng tôi vốn không có vấn đề gì cả.
Tôi ngồi trên sofa, khóc đến mức mắt sưng đỏ.
Nhưng tôi chỉ cho phép mình đau lòng trong một đêm này thôi.
Khóc đủ rồi, trời sáng rồi, tôi sẽ bắt đầu lại từ đầu.
Bây giờ, tôi không sợ ta ngoại , cũng không sợ ly hôn.
Điều tôi lo lắng chỉ có một.
Sau khi ly hôn, căn nhà chúng tôi cùng nhau mua sẽ thuộc về ta.
Ngôi nhà này, tôi đã bỏ vào quá nhiều tâm huyết.
Chung cư này là dự án do công ty tôi hợp tác phát triển.
Tôi mua với mức giá nội bộ cực thấp.
Vị trí đẹp, giao thông thuận tiện, còn là khu học tập trọng điểm.
Tiền đặt cọc là bố mẹ tôi bỏ ra.
Toàn bộ nội thất một tay tôi lo liệu.
Từ chọn gạch lát nền đến mua từng món đồ nội thất, tôi đã lùng sục khắp chợ vật liệu xây dựng.
Để tiết kiệm tiền, tôi cùng công nhân khuân vác vật liệu, đến mức tay chai sạn cả lên.
Mỗi cuối tuần, tôi đều có mặt ở công trường, căng mắt giám sát, sợ có chỗ nào sai.
Bây giờ, tất cả những công sức đó đều đổ sông đổ bể sao?
Bạn thấy sao?