4
Trong ngày cưới của chúng tôi, Tề Duyệt đã đến, mặc một chiếc váy trắng, ngồi dưới khán đài, trông như dâu.
Đứng bên cạnh tôi, Hà Tu Viễn đọc lời thề, vài lần nghẹn ngào, gần như không kìm cảm .
Lúc đó, thân của tôi còn ngưỡng mộ: “Viên Viên, cậu cưới người tốt rồi, lúc đọc lời thề đám cưới, Hà Tu Viễn còn khóc nữa, ấy thật là sâu nặng.”
Bây giờ nghĩ lại, tôi không nhịn mà bật .
Diễn xuất của Hà Tu Viễn thật sự rất xuất sắc.
Mọi người đều nghĩ rằng khi ấy đọc lời thề, trong đầu là hình ảnh những năm tháng bên tôi.
Nhưng rõ ràng ta đang lo lắng cho Tề Duyệt đang ngồi bên dưới khóc như mưa.
“Nhìn rõ chưa? Anh đã rồi, và Tề Duyệt hoàn toàn trong sáng.” Giọng của Hà Tu Viễn kéo tôi trở về hiện thực.
Tôi nhắm mắt lại, vừa định bảo ta cút đi, thì điện thoại của thân gọi đến.
Bên đầu dây, giọng vội vã: “A Viễn, Tề Duyệt nhập viện rồi.”
Cơ thể Hà Tu Viễn khựng lại, ánh mắt phức tạp tôi: “Anh phải ra ngoài một lúc.”
Chúng tôi còn chưa ly hôn.
Sao ta có thể ngang nhiên đi gặp người phụ nữ khác?
Tôi như phát điên, nắm c.h.ặ.t t.a.y ta: “Hà Tu Viễn, em không cho đi.”
Hà Tu Viễn bực bội bóp trán, giọng điệu trách móc: “Em không thể hiểu chuyện như trước kia sao, sao em lại trở nên không lý lẽ thế này?”
Tôi quay người, mở cửa phòng, bảo ta cút đi.
Hà Tu Viễn vừa đi, tôi liền nhận một tin nhắn từ số lạ:
“Đinh Sở Viên, A Viễn không , hãy trả ấy lại cho tôi, ấy kết hôn, tôi còn đau khổ hơn cả cái chết.”
Thật lòng mà , trước khi nhận tin nhắn này, tôi chưa từng trách Tề Duyệt.
Tôi chỉ hận Hà Tu Viễn, hận ta nhẫn tâm, đem với một người phụ nữ xây dựng trên nỗi đau của người phụ nữ khác.
Nhưng bây giờ, dòng tin nhắn trước mặt, tôi nhận ra rằng cả hai người họ đều giống nhau.
Đều đáng ghê tởm, đều ích kỷ.
Nếu họ nhau đến thế, họ nên bị giam lại với nhau, đừng ra ngoài người khác!
Nhưng mà.
Khi tôi và Hà Tu Viễn chưa chính thức ly hôn, Tề Duyệt vẫn chỉ là kẻ thứ ba.
Kẻ thứ ba không có tư cách kiêu ngạo trước mặt chính thất.
Tôi cố gắng nén cảm giác buồn nôn, mỉa mai ta: “Tề Duyệt, đã gì lúc trước? Cô thích chồng người khác đến sao?”
Cô ta nhanh chóng trả lời: “Tôi và A Viễn nhau bảy năm, nếu là tiểu tam, thì tôi không thể xếp vào. Hơn nữa... không mới là tiểu tam.”
Theo logic của ta, ta nghĩ rằng chính tôi đã hoại mối bảy năm giữa và Hà Tu Viễn?
Cô ta… có thể vô liêm sỉ đến mức này sao?
Ban đầu tôi không tin rằng một người có thể vô liêm sỉ đến như .
Cho đến khi ta dùng tin nhắn để công kích tôi:
“Cô đừng chiếm giữ A Viễn nữa, tin không, chỉ cần tôi muốn ấy, ấy sẽ lập tức xuất hiện bên cạnh tôi.”
Cô ta liên tục khiêu khích:
“Đinh Sở Viên, hãy ly hôn đi, tự biết rõ rằng không thể thắng nổi tôi.”
Nhưng tôi chưa bao giờ có ý định tranh giành với ta.
Khi biết rằng trong lòng Hà Tu Viễn còn có người phụ nữ khác, sâu thẳm trong tâm trí tôi chỉ còn một suy nghĩ duy nhất: ly hôn, chia tài sản.
Người đàn ông đã dơ bẩn.
Cô ta muốn.
Tôi nhường.
Sau khi đưa Tề Duyệt vào danh sách đen, tôi gọi điện cho thân Diêu Diêu:
“Diêu Diêu, cậu có thể đi cùng mình đến bệnh viện không?”
“Giọng cậu nghe không ổn lắm? Cậu bị bệnh à? Mình đến nhà cậu ngay.”
Bạn thấy sao?