2
Ngày cưới, bạch nguyệt quang của chồng xuất hiện, ấy bỏ lại tôi, đi theo ta đến khách sạn.
Điều càng đáng buồn hơn.
Tôi đã bên Hà Tu Viễn ba năm.
Tất cả tài khoản mạng xã hội của ấy đều có tên là July.
Ngay cả khi tôi mang thai, hỏi ấy rằng, con chúng ta nên đặt tên gì nhỉ.
Anh ấy không chút do dự, buột miệng : “Thất Nguyệt.”
Mặc dù tôi đã từng băn khoăn về ý nghĩa đặc biệt của tháng này đối với ấy.
Nhưng tôi tôn trọng và không truy vấn thêm.
Cho đến hôm nay, tôi mới biết bạch nguyệt quang của ấy tên là Tề Duyệt…
Anh ấy sao có thể thản nhiên dùng con tôi để tưởng nhớ của họ?
Trong lòng Hà Tu Viễn, tôi là gì?
Ba năm qua của tôi rốt cuộc là gì?
Tôi không hiểu, nếu lòng chưa dứt cũ, tại sao lại đến với tôi?
Tôi đã sai điều gì?
Nửa tiếng sau, Hà Tu Viễn mồ hôi nhễ nhại lao vào phòng.
Anh bảo Diêu Diêu ra ngoài, muốn chuyện riêng với tôi.
“Anh muốn gì với em?” Tôi ngước đôi mắt đỏ hoe, mơ màng .
Anh ngồi xổm trước mặt tôi, không chút cảm : “Tề Duyệt là cũ của .”
“Hai người nhau bao lâu?”
“Bảy năm.”
“Chia tay bao lâu?”
“Bốn năm.”
“Anh còn ấy không?”
Hà Tu Viễn im lặng.
Anh ấy ngầm thừa nhận.
Tôi bật , càng nước mắt càng rơi nhiều: “Hai người cần gì phải thế này? Cô ấy không buông , đến quấy rối đám cưới của em. Anh không buông ấy, bỏ rơi em để đi tìm ấy. Hà Tu Viễn, rốt cuộc em đã sai điều gì mà phải chịu sự tổn thương từ hai người?”
Vừa khóc, tôi vừa giật bỏ khăn voan.
“Em đừng loạn nữa không?” Hà Tu Viễn mím môi, giữ c.h.ặ.t t.a.y tôi, “Anh và ấy không có gì cả, chỉ đến xem ấy thế nào.”
Tôi mở to mắt , tôi không hiểu tại sao có thể thản nhiên ra những lời như .
“Có phải sau này chỉ cần ấy khóc, sẽ bỏ lại em để đi tìm ấy?” Tôi gào lên trong đau đớn.
Hà Tu Viễn lại rơi vào im lặng.
Không biết bao lâu sau, tôi mới nghe thấy giọng của :
“Anh sẽ kết hôn với em, em cứ coi như chuyện này chưa từng xảy ra.”
Trước mắt tôi tối sầm lại, như thể có tiếng sét đánh ngang tai, đau nhói như bị kim châm, rồi một cơn giận dữ trào lên mãnh liệt trong lòng.
Anh ta nghĩ đám cưới là một ân huệ dành cho tôi sao?
Tôi không cần, thật sự không cần.
Tôi loạng choạng lùi lại, ngã vào tường, mặt tái nhợt, mồ hôi lạnh toát ra khắp người.
Đứa bé trong bụng như cảm nhận nỗi đau của tôi.
Con khẽ một chút, tôi lại đau đớn như c.h.ế.t đi sống lại.
Tôi ôm bụng, lòng đầy bi thương, con à, đây là lần đầu con đạp bụng mẹ.
Sao có thể là lúc này chứ?
Hà Tu Viễn nhíu mày, đưa tay ra đỡ tôi đứng lên.
Tôi không kiềm chế mà hét lên với ta: “Anh đừng chạm vào tôi, bẩn.”
“Em đừng như , không?” Hà Tu Viễn bụng tôi, thở dài, “Anh không muốn chia tay với em, thật đấy.”
Nghe những lời này tôi chỉ thấy buồn nôn.
Anh ta thật sự quá ghê tởm.
Nếu không gặp ta, tôi cũng sẽ có một trong sáng.
Tôi cũng có thể hạnh phúc.
Chính ta đã hủy tất cả.
Bạn thấy sao?