1
Trong đám cưới của tôi và Hà Tu Viễn, có một mặc váy trắng uống quá chén.
Hà Tu Viễn tỏ vẻ khó chịu, bảo ấy đừng loạn.
Cô ấy không quan tâm đến Hà Tu Viễn mà quay sang với tôi: “Chị ơi, nghe chị mang thai rồi, đã đặt tên cho con chưa?”
Tôi xoa bụng, nhẹ nhàng trả lời: “Tên ở nhà là Thất Nguyệt (Tháng Bảy).”
“Thất Nguyệt.” Cô ấy liếc Hà Tu Viễn, càng lớn hơn, khóe mắt còn rưng rưng nước mắt: “Sao lại đặt là Thất Nguyệt chứ, ấy còn không cần Thất Nguyệt nữa.”
Tôi khựng lại, có chút không hiểu ý.
Trong không khí im ắng, thân của Hà Tu Viễn vội vàng vỡ sự im lặng:
“Chị dâu, em uống say rồi, để em đưa ấy về khách sạn.”
Sau khi họ đi, tôi không nhịn mà hỏi Hà Tu Viễn, trong giọng có chút thăm dò:
“A Viễn, ấy là ai ?”
Hà Tu Viễn chăm tôi, vẻ mặt không có gì khác lạ: “Bạn học cũ.”
Tôi muốn hỏi thêm.
Nhưng ta nhanh chóng chuyển chủ đề.
“Vợ ơi, đối tác bên công ty uống nhiều quá, qua xem chút nhé.”
“Được rồi...” Tôi khó khăn , nuốt hết những gì định hỏi xuống.
Không hiểu sao, bóng lưng vội vã rời đi của ấy, lòng tôi bỗng dưng dâng lên một nỗi bất an.
Khi thân Diêu Diêu đến tìm tôi, ấy mang theo một hộp quà tinh xảo.
Cô ấy đặt hộp quà trước mặt tôi, giọng thẳng thắn: “Viên Viên, đây là đồ của địch cậu để lại.”
“Tình... địch?” Tim tôi đập mạnh một cái, theo bản năng nghĩ đến mặc váy trắng, sắc mặt càng nhợt nhạt.
“Chính là vừa khóc thảm thiết kia đấy.” Diêu Diêu phồng má, lườm một cái, “Cô ta khóc lóc trước rể của người khác như , thật quá đáng...”
Nghe xong, lòng tôi càng thêm bất an.
Diêu Diêu vỗ vai tôi an ủi, giọng vô cùng chắc chắn: “Cậu cũng đừng lo, Hà Tu Viễn nhà cậu nổi tiếng là kẻ cuồng vợ, ấy không thể gì có lỗi với cậu đâu.”
Đúng , Hà Tu Viễn đã chiều chuộng tôi đến tận xương tủy.
Mọi người đều tôi đã cưới .
Tôi không nên nghi ngờ ấy.
Tôi thở dài một hơi, quyết định không tự khổ mình.
Vừa chuyện với Diêu Diêu, tôi vừa vô thức nghịch hộp quà.
Bất chợt.
Tên trên hộp quà thu hút ánh của tôi.
Tôi chăm kỹ, hóa ra ấy tên là Tề Duyệt.
Khoan đã.
Tề Duyệt... Thất Nguyệt...
Sợi dây trong đầu tôi đột nhiên đứt phựt, tôi há miệng, lưng thẳng không chịu nổi mà gục xuống.
Thế giới của tôi lập tức trở nên tối tăm.
“Viên Viên, sao cậu lại khóc? Đừng dọa mình chứ.”
“Hà Tu Viễn đâu rồi? Giúp mình gọi Hà Tu Viễn về, mình muốn gặp ấy, mình muốn gặp ấy.”
“Được, , mình đi tìm Hà Tu Viễn, cậu còn đang mang thai, không khóc nữa.”
Tôi run rẩy đưa điện thoại cho Diêu Diêu.
Tôi khao khát biết Hà Tu Viễn đang ở đâu, giọng run rẩy không ra hơi.
“Mình muốn gọi video cho ấy.”
Diêu Diêu gật đầu, cuộc gọi video vừa bấm đã bị Hà Tu Viễn ngắt.
Tôi nắm chặt tà áo cưới, ngẩng đầu, nước mắt không kìm cứ rơi xuống: “Giúp mình gọi lại.”
Sau khi cuộc gọi bị ngắt nhiều lần, cuối cùng Hà Tu Viễn gọi lại qua cuộc gọi thoại.
Giọng ấy khàn khàn: “Vợ ơi, em sao thế?”
“Anh đang ở đâu?” Lúc này, tôi không thể kìm nén cảm nữa.
“Anh ở…” Anh ngập ngừng nửa giây, chuyển chủ đề, “Anh về ngay đây.”
Tôi gần như gào lên trong tuyệt vọng: “Có phải đang ở khách sạn? Anh đi tìm ta đúng không?”
Tôi nghẹn ngào, tựa vào góc tường, giọng mũi nặng trĩu: “Hà Tu Viễn, cho em biết, Tề Duyệt là ai?”
Đầu dây bên kia, lập tức không có tiếng trả lời.
Tôi ôm lấy ngực, khóc điên cuồng, khóc đến mức thở không nổi, khóc đến khi không còn giọt nước mắt nào rơi ra nữa.
Tôi cảm thấy mình thật thảm .
Bạn thấy sao?