Trần ma ma bảo ta ngồi đợi một lát, sau đó cầm bức tranh của ta vội vàng đi ra ngoài.
Phán Nhi mừng rỡ khôn xiết.
"..."
Ta vừa uống trà vừa im lặng không .
"Tiểu thư, người nhất định sẽ giành thắng lợi."
"Sau đó thì sao?" Ta hỏi Phán Nhi.
"..."
Phán Nhi im lặng.
Chẳng có ai mà lại tuyển chọn chính thê như cả.
Chỉ có thể âm thầm tìm hiểu, dò , sau khi xác định đối phương có ý, mới cho bà mối đến cửa dạm hỏi.
"Tiểu thư không muốn sao?"
"Ta muốn dốc hết sức lực, là muốn cho người đời biết ta có bản lĩnh, biết trên đời này có một người như ta, có cơ hội người khác để mắt đến, cưới về chính thê."
Nếu không ta đã sớm giấu tài rồi, còn thể hiện ra ngoài gì.
Trần ma ma rất nhanh đã trở về, khom người hỏi: "Xin hỏi Tạ tiểu thư có thể phục chế những bức tranh còn lại hay không?"
"Được, chỉ là hôm nay trời đã tối..."
Ta suy nghĩ một chút, "Ngày mai ta sẽ quay lại."
"Để lão nô tiễn Tạ tiểu thư."
Ta thẳng lưng bước ra khỏi cửa lớn.
Vài vị tiểu thư thất bại đang khóc lóc thảm thiết, nha hoàn nhỏ giọng an ủi, thấy ta Trần ma ma tự mình tiễn ra tận cửa, trong nháy mắt liền ghen ghét đến đỏ mắt.
"Nàng ta là ai ?"
"Chưa từng gặp qua."
"Không quen biết."
"Hình như là người bên Tạ gia, không phải dòng chính, chắc là chi thứ."
Nhà ta đúng là chi thứ, Tạ gia có tiền, không có quyền.
Nhà ta cũng có chút tiền, so với dòng chính, cũng chỉ là muối bỏ bể.
Ta vừa mới về đến nhà, thay y phục xong, thì người bên Tạ gia dòng chính đã đến, là đại phu nhân muốn mời ta đến phủ lựa chọn vải vóc.
Sắc mặt đích mẫu u ám.
Trên mặt đích tỷ tràn đầy hận ý.
Phụ thân muốn lại thôi.
Ta thản nhiên từ chối.
"Ngày mai còn phải đi vẽ tranh, hôm nay không đi , chờ mấy hôm nữa ta sẽ tự mình đến thỉnh tội với đại bá mẫu."
Người truyền lời có chút bất ngờ, vẫn giữ nguyên nét mặt, đáp một tiếng, sau đó hành lễ cáo lui.
Người nọ vừa mới rời đi chưa một canh giờ, mười mấy tấm vải vóc hoa văn tinh xảo, màu sắc tươi sáng đã đưa đến.
"Đại phu nhân thưởng cho tiểu thư, bảo người may y phục mặc."
"Đa tạ đại bá mẫu ban thưởng."
Ta lời cảm tạ với người đưa vải đến, nghe là bà tử tâm phúc bên cạnh đại phu nhân, là nữ nhi của nhũ mẫu đại phu nhân.
Ta những tấm vải vóc tinh xảo tuyệt đẹp kia, không khỏi mím môi mỉm .
Hóa ra thứ ta muốn có cũng không khó khăn như .
Di nương đúng, dựa vào ai cũng không bằng dựa vào chính mình, học gì thì phải học cho tinh, chờ đến khi thời cơ chín muồi, nhất định có thể đạt mong muốn.
Đưa tay sờ lên tấm vải trơn bóng mát lạnh, ta lại nhớ đến khoảng thời gian bị nhốt trong tiểu viện kia như một con vật, không có ai hầu hạ, cũng chẳng có ai chuyện với ta, việc ta nhiều nhất chính là cầm bút viết, viết đi viết lại trên những tờ giấy Tuyên Thành còn sót lại.
Mỗi tờ giấy Tuyên Thành đều bị ta viết đến đen kịt.
Hết mực, ta liền dùng nước mưa.
Lúc đó ta độc, oán hận, đến giờ phút này, cuối cùng ta cũng hiểu nỗi khổ tâm của di nương.
Đại phu nhân Tạ gia cao cao tại thượng kia, sao bà ta có thể thấy ta, một thứ nữ chi thứ chứ, thậm chí còn không bằng một nha hoàn bên cạnh bà ta.
Hiện tại bà ta đột nhiên thay đổi thái độ, là vì cái gì, ta biết rất rõ.
Chính bởi vì biết rõ, cho nên ta sẽ không vì mười mấy tấm vải vóc này mà mừng rỡ như điên.
Sáng sớm ngày hôm sau, ta lại ra ngoài, đến tòa nhà thế tử gia ở để phục chế tranh.
Mỗi lần phục chế xong một bức tranh, ta liền rời đi.
Ta chưa từng gặp qua thế tử gia, cũng chưa từng thấy những nữ tử khác.
Ban đầu ta tưởng rằng chỉ cần phục chế vài bức tranh là rồi, kết quả Trần ma ma lại ôm đến một chồng tranh khác.
"..."
Cho dù ta là trâu ngựa, cũng phải để ta nghỉ ngơi chứ.
"Tạ tiểu thư, những bức tranh này người có thể mang về từ từ phục chế, chờ khi nào vẽ xong thì phái người đưa đến là ."
"Được."
Ta sai người mang tranh lên xe, sau đó dẫn Phán Nhi rời đi.
Không ngờ lại gặp Ký Nhuận Từ ở đây.
Hắn hành lễ với ta, mỉm ôn hòa : "Tạ tiểu thư, đã lâu không gặp."
"Dân nữ xin đa tạ ân cứu mạng của thế tử gia."
Nói xong, ta quỳ xuống, thành tâm thành ý dập đầu ba cái.
"..."
Bạn thấy sao?