Quan hệ giữa ta và Tạ lão gia...
Tình cảm phụ tử, dường như đã sớm không còn tồn tại nữa rồi, hoặc là chưa từng có.
Ông ta bảo ta cút ra khỏi thư phòng, ta xoay người rời đi, không chút do dự.
Tiếng mắng chửi của ông ta trong thư phòng thật khó nghe, lại vô cùng ác độc.
Trong khoảnh khắc ấy, ta bỗng nhiên cảm thấy thản nhiên.
Ông ta không thương di nương, cũng chẳng thương ta, ông ta ích kỷ, trong mắt chỉ có lợi ích, thân trước mặt ông ta, e rằng cũng cần phải cân nhắc thiệt hơn.
"Tiểu thư."
"Ta không sao."
Ta không cần sự an ủi của Phán Nhi.
Ta đối với bọn họ đã sớm không còn kỳ vọng, sao có thể là thất vọng đau khổ .
Phán Nhi muốn lại thôi.
Chờ khi trở về tiểu viện của ta, nàng ta mới nhỏ giọng : "Thế tử gia sắp hồi kinh rồi ạ."
"Người nắm giữ trọng trách của một nước, cũng nên trở về rồi."
"Tiểu thư, người không có gì muốn với thế tử gia sao?"
Ta im lặng.
Nói ngàn lời vạn tiếng thì đã sao? Ta căn bản không có khả năng báo đáp ân của hắn.
Nói ra quá nhiều lời hứa hẹn, lại không thể thực hiện, đến bản thân ta cũng xem thường chính mình.
"Tiểu thư muốn đến kinh thành sao?" Phán Nhi lại hỏi.
Ta mỉm .
Lắc đầu.
Đến kinh thành? Đi với thân phận gì?
Thế tử gia mang ta về, ta tính là gì?
Nếu như hắn có người trong lòng, phải ăn thế nào với người ta đây?
Nếu như gia đình sắp xếp hôn sự cho hắn, phải để nương kia tự xử ra sao?
Để người đời ta thế nào?
Hắn có lòng tốt, ta không thể không biết ơn nghĩa.
"Ta muốn gặp thế tử gia một lần, chính thức cáo biệt."
"Để nô tỳ đi sắp xếp."
Phán Nhi với ta, thế tử gia họ Ký, tên Nhuận Từ, Cung Vương phủ là vương gia khác họ, là do tổ phụ của thế tử gia năm đó theo hoàng đế đánh giặc, phong tước vương gia khác họ, thế tập võng tước.
Trên thế tử gia vốn có một người huynh trưởng, chết trận ở biên cương, đã cưới thê tử, chưa để lại bất kỳ đứa con nào. Bên dưới còn có hai người đệ đệ, bốn huynh đệ cùng cha khác mẹ.
Đích tỷ năm đó gả vào Đông cung Thái tử phi, hiện giờ là Hoàng hậu, sinh hạ hai hoàng tử, một công chúa.
Ta Phán Nhi.
"Vì sao lại với ta những chuyện này?"
"Tiểu thư, nếu như thế tử gia cưới một tiểu thư khuê các danh giá, người xem hoàng thượng có kiêng kỵ hay không?"
Người đứng trên đỉnh cao quyền lực, suy nghĩ hoàn toàn khác biệt so với những người như ta sống trong vũng bùn. Ta mong muốn có tự do, còn bọn họ lại nghĩ cách nắm giữ quyền lực, khiến cho những kẻ có dị tâm phải chết.
Ta không tiện tiếp lời Phán Nhi.
Không cưới tiểu thư khuê các danh giá, chẳng lẽ lại cưới ta, một thứ nữ con nhà thương nhân sao?
Giấc mơ như , ta ngay cả nghĩ cũng không dám nghĩ.
Ta cũng sẽ không thảo luận những chuyện hoang tưởng viển vông này với Phán Nhi.
Ta lặng lẽ chép cho hắn một quyển "Kinh Gia Đình Bình An Quán Thế Âm Bồ Tát", coi như là bày tỏ lòng cảm kích.
Cảm thấy vẫn chưa đủ, ta lại chép thêm một quyển "Kinh Gia Đình Bình An Quán Âm Nương Nương".
Phán Nhi khen chữ viết của ta đẹp.
Đến ngày gặp mặt thế tử gia, ta lên xe ngựa ra khỏi phủ.
Xe ngựa dừng lại trước cửa, ta mới phát hiện có rất nhiều nữ tử trẻ tuổi khác, ai nấy đều ăn mặc lộng lẫy, xinh đẹp tuyệt trần.
"?"
Ta khó hiểu Phán Nhi.
Phán Nhi lắc đầu, tỏ vẻ không biết.
Cũng , binh đến tướng chặn, nước đến đất chăng.
"Tạ tiểu thư, mời đi bên này."
Ta nghe thấy có nữ tử nhỏ giọng thì thầm: "Không biết có chọn hay không nữa?"
Được chọn? Được chọn cái gì?
Ta bị dẫn đến chỗ ngồi, vị trí không trước không sau, ngay chính giữa.
Cũng có nữ tử ta, sau đó lộ ra vẻ khinh thường, chế giễu, nghiêng người sang một bên nghị luận với nữ tử bên cạnh, thỉnh thoảng lại liếc ta một cái.
Ta tưởng rằng mình sẽ cảm thấy xấu hổ, kết quả là trong lòng không một gợn sóng, chẳng có chút cảm giác gì.
Hóa ra ta lại là người mặt dày như .
"Thế tử gia đưa ra mấy câu hỏi, mời các vị tiểu thư cẩn thận bài, người nào trả lời đúng sẽ tham gia vòng tiếp theo."
Mấy nha hoàn nhanh chóng bước lên, trong khay bọn họ bưng là bút mực, giấy Tuyên Thành.
Trên giấy Tuyên Thành có ba câu hỏi.
Ta sang hai bên, phát hiện câu hỏi của mỗi người đều không giống nhau.
Hơn nữa lại không có giấy nháp, rõ ràng là cầu tính nhẩm.
Có người nhăn nhó, có người đã cầm bút viết đáp án.
Ta suy nghĩ một chút, sau đó cũng viết đáp án chính xác.
Có thể khiến cho các vị tiểu thư này tranh nhau, có thể thấy là chuyện tốt.
Tuy rằng ta không hề nhận tin tức gì, ta cũng không muốn bỏ lỡ bất kỳ cơ hội nào.
Sau khi ta viết xong, nha hoàn liền thu lại giấy, đồng thời tuyên bố: "Chúc mừng ngài đã vượt qua vòng này."
Nữ tử bị loại liền òa khóc tại chỗ.
Bạn thấy sao?