Bệnh Vương phi cũng dần khỏe lại, bà cho người gọi ta và Ký Nhuận Từ đến. Lúc chúng ta đến thì Vương gia, Mẫn thị cùng mấy người huynh đệ đích xuất, thứ xuất của Ký Nhuận Từ đều có mặt, những thê tử của họ thì đứng sang một bên.
Tất cả đều nín thở, không dám ho he.
Vương gia lệnh người mang sổ sách gần hai mươi năm qua lên.
"Cổ nhân thường ngôn: Có lỗi thì sửa, có bệnh thì chữa, Vương phủ bề ngoài tuy phong quang, bên trong đã sớm trống rỗng. Nay mẫu phi các ngươi tuổi đã cao, nhiều việc lực bất tòng tâm, bà ấy bàn với ta muốn giao lại quyền quản gia. Các ngươi xem thử, ai có thể tiếp nhận?"
Mọi người đều im lặng.
Vương phủ tuy che giấu tài , người ngoài không ra, những người sống trong phủ ít nhiều cũng cảm nhận .
"Sao các ngươi không ai lên tiếng? Bình thường chẳng phải đều tranh nhau muốn nắm quyền chưởng quản sao?" Vương gia tức giận quát.
Rõ ràng ông ấy đang rất tức giận.
Đây rõ ràng là một mớ hỗn độn, ai tiếp nhận cũng sẽ gặp xui xẻo.
Vương gia ta: "Thế tử phi thấy thế nào?"
Ta sang Ký Nhuận Từ.
Hắn mỉm khích lệ ta, khẽ gật đầu.
Ta cũng hiểu, nếu ta từ chối tiếp nhận, sẽ bị cả Vương phủ này coi thường, khinh rẻ, chê ta là con nhà thương nhân không thể gánh vác việc lớn.
Cục than nóng này, dù thế nào cũng sẽ rơi vào tay ta, chi bằng cứ đường hoàng tiếp nhận.
"Thưa phụ thân, người muốn con tiếp nhận cũng . Xin cho con biết tổng cộng Vương phủ đang thiếu hụt bao nhiêu bạc, vay ở đâu, lãi suất bao nhiêu, khi nào thì phải trả hết?”
"Sổ sách xin cho các vị huynh trưởng, đệ đệ xem qua, các vị tẩu tẩu cũng phải xem qua một lượt, tránh cho việc sau này khi con không muốn quản nữa, lại bị người ta là tham ô tài sản trong nhà.”
"Thứ hai, hiện tại con đang mang thai, cần mẫu phi vất vả thêm một hai năm nữa, để con xem xét toàn bộ gia sản trong phủ, cả ruộng vườn, cửa hàng bên ngoài, cái nào còn kiếm ra tiền thì giữ lại, không kiếm ra tiền thì đóng cửa, chuyển sang kinh doanh mặt hàng khác.”
"Thứ ba, một khi con đã tiếp nhận, mọi người phải nghe theo sự điều phối của con mà hành sự, đừng đến lúc đó lại ra mặt chống đối con, nghi ngờ quyết định của con."
Ký Nhuận Từ nắm chặt tay ta, truyền cho ta sự ủng hộ và sức mạnh.
Đây cũng là lần đầu tiên ta thấy sự tán thưởng trong mắt Vương gia.
Vương phi ta với ánh mắt dò xét, cuối cùng chỉ khẽ thở dài một tiếng.
"Toàn bộ đều ghi chép trong sổ sách, các ngươi có thể xem bất cứ lúc nào. Hôm nay ta cho các ngươi lựa chọn, từng người đều trốn tránh nhanh hơn ai hết. Đã có Thế tử phi tiếp nhận mớ hỗn độn này, về sau ai dám dị nghị, bản vương sẽ trực tiếp đuổi ra khỏi phủ, tuyệt đối không dung thứ."
Chỉ là khi ta thấy sổ sách ghi nợ gần năm trăm vạn lượng bạc, cả người đều không ổn.
Đặc biệt là mức lãi suất cao ngất ngưởng, đến Ký Nhuận Từ cũng phải hít một hơi lạnh.
Chưa kể đến những người khác, sắc mặt ai nấy đều tái nhợt, trong lòng đều đang thầm may mắn vì mình đã không mở miệng tiếp nhận mớ hỗn độn này.
Trên đường trở về tiểu viện, Ký Nhuận Từ mấy lần muốn gì đó.
Ta tựa vào vai hắn: "Chúng ta đã từng sẽ cùng nhau trải qua ngọt bùi mà."
Lãi suất cao như , ai mà chịu nổi?
Vương gia, Vương phi rốt cuộc nghĩ thế nào mà lại dám vào thứ này...
Ký Nhuận Từ hỏi ta có dự định gì?
"Mượn danh nghĩa Vương phủ, nhờ phủ Thừa tướng đứng ra, hỏi vay nhà họ Thẩm - gia tộc giàu có nhất Giang Nam.”
"Mượn bạc là một chuyện, kết giao với nhà họ Thẩm, cùng họ ăn lại là chuyện khác, mượn tiền của nhà họ Thẩm để sinh lời."
Ký Nhuận Từ nhướng mày: "Nhà họ Thẩm sẽ đồng ý sao?"
"Việc vay mượn có nhà họ Tạ đứng ra bảo lãnh, chắc chắn họ sẽ đồng ý. Hơn nữa, số tiền này cũng không nhất thiết phải do nhà họ Thẩm chi trả. Nhà họ Tạ tuy có tiền, danh nghĩa phải là vay mượn từ nhà họ Thẩm. Nhà họ Tạ đã cho ta một khoản hồi môn lớn như , nếu lại chi ra một khoản lớn như thế nữa, sẽ khiến người ta ý."
Ký Nhuận Từ cau mày.
"Không ngờ Vương phủ lại nợ nhiều như ."
Ai mà ngờ chứ?
Ai cũng không ngờ Ký Nhuận Từ cưới ta long trọng như , Vương phủ cũng phải đi vay mượn đến ba mươi vạn lượng bạc, lại còn đóng cả dấu ấn riêng của Vương gia, quả thực là chuyện nực nhất thiên hạ.
"Chuyện này có cần phải giấu giếm, không cho người ngoài biết không?" Ký Nhuận Từ lại hỏi.
"Vì sao phải giấu giếm? Cứ để tin tức truyền ra ngoài. Vàng không sợ lửa, người không ai hoàn hảo, nếu như ngươi không nợ nần ai, người ta sẽ lại Vương phủ giàu có bất chính, tham ô của công. Ngược lại, ngươi nợ nần nhiều như , cũng có thể để người ngoài biết, chứng minh Vương phủ trong sạch, nếu không thì sao lại nợ nần nhiều như ?"
"..."
Ký Nhuận Từ im lặng một lúc, đứng dậy : "Nàng nghỉ ngơi trước đi, ta đi bàn bạc với phụ thân về chuyện này."
Trước đây sợ bị người ta biết mà chê , nên che giấu rất kỹ.
Giữ thể diện là một chuyện, đối mặt với hiện thực cũng không tệ, đúng không?
Ký Nhuận Từ không trở về ăn cơm, Vương gia sai người mang đến hai món ngon.
Ta ăn vài miếng rồi bảo Phan Nhi mang xuống chia cho mọi người.
Đại tẩu Mẫn thị vội vàng chạy đến: "Muội sao lại to gan như , nợ nhiều bạc như thế mà cũng dám tiếp nhận."
"Nếu không thì sao? Ở địa vị nào, công việc nấy, nếu ta không tiếp nhận, chẳng lẽ các người muốn xem thường muội sao? Muội cảm thấy đây là một cơ hội tốt, chỉ cần muội trả hết số nợ này, sinh hạ đích tôn, vị trí Thế tử phi này coi như vững vàng, ở Vương phủ này cũng có chỗ đứng, ai còn dám lấy chuyện muội xuất thân thương hộ, con vợ lẽ ra mà nữa? Đại tẩu, muội có đúng không?"
Đại tẩu hung dữ trừng mắt ta mấy cái.
"Đây là toàn bộ số bạc ta có thể lấy ra, coi như ta góp vốn, muội đừng có mà thua sạch đấy."
Ta chiếc hộp gấm, : "Tẩu giúp muội hỏi thăm mấy vị tẩu tẩu, đệ muội khác xem có muốn góp vốn hay không. Việc buôn bán lớn của Vương phủ, chúng ta không nhúng tay vào, việc nhỏ lẻ thì có thể kiếm lời một chút."
Việc buôn bán lớn thật sự, chắc chắn phải là Ký Nhuận Từ hoặc Vương gia ra mặt.
Mấy trăm vạn lượng bạc, há phải là việc một nữ nhân như ta có thể vay mượn .
Họ ăn lớn, chúng ta đi theo kiếm chút lợi nhuận, ít nhất cũng kiếm một, hai vạn lượng, nếu ăn tốt, ba, năm mươi vạn lượng cũng có thể mong đợi.
Mấy vị tẩu tẩu, đệ muội khác cũng góp vốn một ít, không nhiều như đại tẩu, rất thận trọng. Điều khiến ta bất ngờ nhất chính là, tổ mẫu và vương phi cũng góp vốn.
"..."
Họ thiếu bạc đến mức nào , trời ạ!
Bạn thấy sao?