Phu nhân dòng chính xinh đẹp đoan trang, nụ hiền hậu, nhân từ.
Nghe phụ thân của bà ta từng là quan lớn, bà ta là thứ nữ trong nhà, lại có thể gả đi trước khi gia tộc bị xử trảm, cho dù sau khi chuyện xảy ra, bà ta vẫn nhà chồng coi trọng và giữ vững vị trí đại phu nhân, các thiếp thất trong phủ không ai dám đối đầu, chống đối với bà ta, có thể thấy thủ đoạn của bà ta không phải dạng vừa.
"Di tỷ nhi, mau đến ngồi cạnh ta."
Thấy ta đứng im, bà ta lộ ra vẻ lúng túng, sau đó mỉm : "Theo bối phận, con phải gọi ta một tiếng bá mẫu, đứa trẻ ngoan, đừng khách sáo, mau lại đây."
Ta bước lên vài bước, hành lễ: "Di nhi gặp bá mẫu."
"Miễn lễ."
Bà ta đưa tay về phía ta, kéo ta ngồi xuống bên cạnh, đầu tiên là khen ngợi khí chất của ta tốt, sau đó khen ta biết quy củ, hiếu thuận ngoan ngoãn, lại không khen ngợi dung mạo xinh đẹp của ta.
Không trách bao nhiêu năm qua, không ai có thể lung lay vị trí của bà ta.
"Ta với con thật sự rất hợp nhau, con có muốn ở lại đây vài hôm, với ta không?"
"Sợ là sẽ phiền đến bá mẫu."
"Ta thích các nương trẻ tuổi như con, hoạt bát, náo nhiệt một chút cho vui."
Bà ta đã lên tiếng, ta cũng không tiện từ chối.
Cho dù biết bà ta coi ta như cái cớ, muốn lấy lòng thế tử gia, ta cũng không thể từ chối.
Trên bữa tiệc, bên khách nam truyền đến tiếng người muốn tập hợp văn thơ, người nào nhận nhiều lời khen nhất, sẽ thế tử gia tặng một món quà lớn.
Có người tò mò hỏi: "Là món quà gì ?"
"Chưa biết ."
Bá mẫu dòng chính bảo ta cũng vẽ một bức tranh mang sang đó, cố gắng giành lấy món quà của thế tử gia.
"Bá mẫu yên tâm, con nhất định sẽ cố gắng hết sức tranh tài với các vị tỷ tỷ."
Thua là do ta kém cỏi, còn danh tiếng của bà ta thì vẫn có.
Chuyện tốt đẹp cả đôi đường.
Ta thấy hoa cúc dưới hàng rào đang nở rộ, liền pha màu, bút, rất nhanh, những bông hoa cúc đã nở rộ trên giấy, Phán Nhi không khác gì hoa thật.
Ta đưa bức tranh hoa cúc cho bá mẫu dòng chính xem, bà ta mỉm khen ngợi.
"Hôm nay còn có cua, thật là hợp cảnh."
Sau khi tranh của các vị tiểu thư đều hoàn thành, liền gửi sang bên kia cùng một lúc.
Một nén nhang sau, nha hoàn quay về, vui mừng báo tin: "Chúc mừng Di tiểu thư nhà chúng ta đã giành thắng lợi."
Ta không biết là thật sự vì bức tranh quá đẹp, hay là vì nguyên nhân nào khác, dù sao thì phần thưởng mà Ký Nhuận Từ tặng là ngôi nhà mà hắn đang ở, cùng với một trang trại rộng trăm mẫu.
Thật sự là quá hậu hĩnh.
"Chúc mừng, chúc mừng."
Đối mặt với những lời chúc mừng, ta mỉm nhẹ nhàng.
Bất kể là chân thành hay giả dối, thì ta cũng đã nhận lợi ích thực tế.
Ngôi nhà cho ta một nơi dung thân, trang trại là nền tảng để ta an cư lập nghiệp.
Ký Nhuận Từ thật sự rất hào phóng.
Hắn còn đưa cả giấy bán thân của Phán Nhi bọn họ cho ta nữa.
Khi ta đến nhận nhà, ta phát hiện hắn còn để lại cho ta rất nhiều tiền bạc, cùng với những thứ quý giá, chỉ cần ta không phung phí tiền bạc, không gặp phải chiến tranh, loạn lạc, thì cả đời này ta có thể sống rất tốt.
"Tiểu thư, đây là giấy bán thân của đám người hầu, người gác cổng, hộ vệ trong phủ, người xem qua đi ạ, nô tỳ cất vào trong tủ."
Ta lật giở những tấm giấy bán thân kia.
Cảm khái : "Ân này như trời cao biển rộng, ta biết bao giờ mới trả đây?"
"Tiểu thư có thể lấy thân báo đáp mà."
Ta thu nụ lại: "Phán Nhi, sau này không như nữa."
Chuyện ta dọn ra ngoài sống, phụ thân không phản đối, đích mẫu cũng không nhiều, bá mẫu dòng chính cho người đưa lễ mừng tân gia đến, ngoài ra ta còn nhận vài tấm thiệp mời, ta đều không đến dự.
Chỉ muốn sống một cuộc sống bình dị, an ổn.
Nhưng cả một gia đình lớn như , cần phải nuôi sống, tiền tài mà Ký Nhuận Từ để lại rất nhiều, ta cũng không thể ngồi đó mà ăn dần tiêu dần.
Ta để cho mấy đầu bếp thử nghiệm nửa tháng, ra bánh ngọt, thịt xông khói, lạp xưởng, dưa muối, củ cải muối... và mở một cửa hàng bán đồ ăn.
Lợi nhuận kiếm chia hai phần, ta ba, người trong phủ chia nhau bảy.
Ai cũng có tiền, trong lòng yên ổn, cùng nhau góp sức, bọn họ muốn tiếp tục sống những ngày tháng tốt đẹp như , tự nhiên sẽ đồng lòng, hết lòng hết dạ bảo vệ ta.
Ta đã không còn ý định thành thân.
Đã từng gặp qua người như Ký Nhuận Từ rồi, ta còn gả cho ai nữa chứ?
Cất giấu mối đơn phương không thể ra lời kia trong lòng, khi màn đêm buông xuống, ta lại lén lút nhớ về hắn.
Nụ hiện lên trên khuôn mặt ta.
Một đêm ngon giấc.
Thời gian trôi qua nhanh chóng, chớp mắt đã đến tháng chạp.
Cửa hàng bán đồ ăn ăn khá khẩm, tháng này mọi người đều rất bận, ai nấy đều hăng say việc, bởi vì buôn bán quá đắt hàng.
Phán Nhi gạt bàn tính lách cách, tính xem đến hai mươi bảy, hai mươi tám tháng chạp này có thể kiếm bao nhiêu tiền.
"Tiểu thư, hay là chúng ta bán đến ba mươi Tết luôn đi."
Không chỉ Phán Nhi nghĩ như , mà tất cả mọi người trong phủ đều nghĩ như .
"Tiền sao mà kiếm hết , chúng ta bán đến hai mươi lăm là rồi, sang năm chờ đến rằm tháng giêng lại mở cửa bán, vất vả mấy tháng rồi, cũng nên ngồi xuống nghỉ ngơi một chút, nhân tiện tính toán xem chúng ta đã kiếm bao nhiêu tiền bạc, mọi người có thể chia bao nhiêu.”
"Lấy tiền rồi, các ngươi muốn gì thì , muốn mua gì thì mua, cứ việc vui vẻ là ."
Bạn thấy sao?