9
Ngày hôm sau, Phó Tuần luyến tiếc buông tay khỏi người tôi.
Vì bị hành hạ cả đêm, tôi vẫn muốn ngủ thêm một chút.
Thấy tôi không dậy nổi, Phó Tuần bất lực cưng chiều hôn nhẹ lên trán tôi.
Lúc tôi xuống lầu, tôi bị thu hút bởi mùi thơm của thức ăn trong bếp.
Dì giúp việc thường xuyên nấu ăn trong biệt thự với tôi rằng Phó Tuần đích thân nấu, dặn dò dì sau khi tôi dậy phải hâm nóng lại cho tôi, đừng để tôi ăn đồ nguội.
Vài ngày sau, tôi với Phó Tuần muốn về thành phố Thượng Hải xử lý chuyện nhà cửa.
Phó Tuần không yên tâm, đi cùng tôi đến thành phố Thượng Hải.
Tôi tranh thủ lúc Phó Tuần bận rộn công việc, lén lái xe đến quán bar lấy lại điện thoại.
Nhưng không hiểu sao, sau khi ra khỏi cửa, tôi luôn có cảm giác có một ánh mắt chằm chằm vào mình, khiến sống lưng tôi lạnh toát.
Tôi đột nhiên quay đầu lại, chẳng có gì cả.
Khi tôi chuẩn bị đạp phanh trên cầu vượt, tôi phát hiện ra mình không thể đạp .
Không ổn rồi! Hình như phanh bị hỏng rồi.
Chiếc xe lao về phía trước một cách mất kiểm soát.
Đầu óc tôi trống rỗng không biết thế nào.
Tôi muốn tìm thời cơ nhảy ra khỏi xe, lại vô chạm phải một ánh mắt.
Xe của đại tiểu thư nhà họ Giang chạy song song với xe tôi.
Cô ta tôi với vẻ mặt méo mó, khóe miệng nở nụ nham hiểm:
"Con khốn, c.h.ế.t đi!"
Vừa , ta lái xe đ.â.m thẳng vào xe tôi.
Sau một cú va chạm mạnh, xe tôi mất lái lao ra khỏi cầu vượt. Dưới cầu vượt là biển sâu thăm thẳm. Vô số nước biển tràn vào mũi tôi, tôi muốn bỏ xe chạy trốn không thể mở cửa.
Tôi liều mạng vùng vẫy kêu cứu, chỉ có tiếng nước "ục ục" xung quanh đáp lại tôi.
Chắc hôm nay tôi phải bỏ mạng ở đây rồi, đúng là vận đen đủ đường.
Ý thức tôi dần tan rã, trước mắt tối sầm lại.
10
Lần nữa tỉnh lại, đầu tôi đau như búa bổ.
Tôi cố gắng mở mắt, thấy xà nhà bằng gỗ.
Tôi nghỉ ngơi một lúc, cố gắng ngồi dậy quan sát xung quanh.
Mới phát hiện ra mình đang ở trong một căn nhà gỗ xiêu vẹo.
Ngoại trừ chiếc giường tôi đang nằm tương đối sạch sẽ, những nơi khác hầu như đều phủ đầy mạng nhện.
Người đàn ông bên ngoài dường như nghe thấy tiếng , lập tức xông vào:
(đoạn này nu9 mất trí nhớ nên xưng hô sẽ khác nha)
"Vãn Vãn, em tỉnh rồi?"
Tôi hơi do dự gọi: "Tiêu An?"
Mắt Tiêu An sáng lên: "Em còn nhớ ? Anh cứ tưởng em sẽ mất trí nhớ."
Thực ra tôi chỉ nhớ ta đột nhiên đến tìm tôi, muốn ở cạnh nhà tôi, còn lại thì không nhớ gì cả.
Tôi ta với ánh mắt mơ hồ, tại sao tôi chỉ nhớ Tiêu An?
Nhưng trong lòng tôi luôn có một cái tên: Phó Tuần.
Vừa xa lạ vừa quen thuộc.
Tôi hỏi Tiêu An: "Phó Tuần là ai?"
Tiêu An sững người, dường như nhận ra tôi thật sự mất trí nhớ, sắc mặt trở nên phức tạp.
Tiêu An cố tỏ ra bình tĩnh với tôi: "Chỉ là một tên phản diện thích đánh người thôi."
Đánh người?
Phản diện?
Tôi tò mò hỏi: "Anh ta đánh à?"
Nghe tôi hỏi , mặt Tiêu An đỏ bừng:
"Anh đây gia tài bạc triệu, quyền thế ngập trời, ta dám đánh , cho ta sản."
Tôi quanh căn nhà gỗ xiêu vẹo, rất khó liên tưởng đến gia tài bạc triệu trong lời của Tiêu An.
Tôi cảm thấy ta đang khoác lác.
Nhưng hình như ta đã cứu tôi, tôi lại không nỡ vạch mặt ta.
Tiêu An bảo tôi nằm nghỉ ngơi trên giường, ta đi bắt cá chuẩn bị bữa tối.
Anh ta còn với tôi rằng ta đã liên lạc với thuộc hạ của mình, mấy ngày nay tạm thời tôi ở cùng ta trên hoang đảo này.
Tiêu An đi rất lâu, màn đêm đen kịt dần bao phủ toàn bộ hòn đảo.
Ngoại trừ ánh đèn leo lét trong nhà gỗ, những nơi khác đều là bóng tối vô tận.
Không biết qua bao lâu, Tiêu An cuối cùng cũng trở về.
Tôi chằm chằm vào con cua trong xô to hơn móng tay mình một chút, mắt to trừng mắt nhỏ với Tiêu An:
"Đây là bữa tối mà ?"
Tiêu An ngại ngùng quay mặt đi:
"Anh không ngờ con cá đó khó bắt , căn bản không bắt .
"Chỉ tìm mấy con cua thôi."
Tôi: "6."
Bạn thấy sao?