1
Tôi và Phó Tuần ở bên nhau hai năm rồi.
Phó Tuần là đại gia giới kinh doanh Bắc Kinh, quyền thế ngập trời.
Còn tôi chỉ là một nàng dân văn phòng bình thường.
Người trong giới của Phó Tuần có ý kiến với tôi, đều phải nể mặt Phó Tuần nên không dám đắc tội.
Cho đến một buổi đấu giá, Đại tiểu thư nhà họ Giang nhân lúc Phó Tuần không có mặt đã bắt nạt tôi. Đại tiểu thư nhà họ Giang cũng chính là vị hôn thê cũ của Phó Tuần. Nhưng Phó Tuần vì tôi nên đã không màng đến thể diện nhà họ Giang mà hủy hôn.
Đại tiểu thư nhà họ Giang vì thế mà ghi hận trong lòng. Trong bữa tiệc ta cố hất rượu vang đỏ lên váy tôi, lời ra lời vào đều là tôi không xứng với Phó Tuần. Đối với một trà xanh thứ thiệt như tôi, kiểu gì cũng phải trả thù cho hả giận chứ.
Ngày hôm sau tôi ngồi bên giường tự mình véo mạnh vào đùi, vành mắt tôi đỏ hoe ngay lập tức.
Phó Tuần bên cạnh nhận thấy cảm của tôi không ổn, ném báo cáo sang một bên, ôm tôi vào lòng, mân mê mái tóc tôi:
"Vãn Vãn, không nên mang việc về nhà.
"Em đang giận phải không?"
Tôi lắc đầu, uất ức vùi mặt vào n.g.ự.c Phó Tuần:
"Không phải giận . A Tuần, hôm qua em đã lừa . Thực ra rượu vang trên váy là do Giang tiểu thư hất vào người em. Cô ta là lỡ tay, còn em căn bản không xứng với ."
Tôi dè dặt ngẩng đầu lên, vẻ mặt đầy ấm ức:
"Anh cũng thấy em sao?"
Hình như nhận ra ánh mắt của tôi, vẻ tàn nhẫn trong mắt Phó Tuần chợt lóe lên rồi biến mất.
Anh dịu dàng vuốt mũi tôi:
"Sao có thể, Vãn Vãn của xứng đáng với mọi thứ tốt đẹp nhất trên đời này. Hai năm trước đã với tất cả mọi người rồi, đắc tội với em chính là đắc tội với . Chuyện nhà họ Giang, sẽ tự mình xử lý."
Lời ấy của Phó Tuần kéo tôi về hai năm trước.
Hai năm trước, tôi chỉ là một nàng dân văn phòng chỉ có chút nhan sắc, sống nương tựa vào ông bố nghèo. Vào một đêm mưa, tôi uống chút rượu, lao ra đường lớn bị xe của Phó Tuần đ.â.m phải.
Điều tôi không ngờ tới là, Phó Cửu gia khiến giới kinh doanh Bắc Kinh nghe tên đã sợ mất mật, không chỉ bồi thường cho tôi một khoản tiền thuốc men lớn, mà còn ngày ngày chăm sóc tôi khi bị gãy xương.
Kẻ thù của Phó Tuần thấy ta đối xử với tôi khác biệt, lập tức tìm đến tôi:
"Tôi cho tiền, chỉ cần có thể khiến Phó Tuần , vì mà hủy hôn với Đại tiểu thư nhà họ Giang."
Thấy đối phương ra vẻ quyết tâm:
"Có tiền thì giỏi lắm à?"
"50 triệu."
Nghe tới số tiền, con ngươi tôi co rụt lại, khóe miệng cố gắng kìm nén nụ giống hệt biểu cảm mèo méo miệng trong meme:
"Nói sớm có phải hơn không. Nể tiền nong cũng không phải là không thể."
Sau hôm đó tôi giả vờ là một cây tơ hồng yếu đuối, từng bước tiếp cận Phó Tuần. Dần dần khiến ta tôi.
Tôi chỉ cần thổi gió bên gối một chút, Phó Tuần lập tức hủy hôn.
2
Xong công việc 50 triệu đã vào tài khoản của tôi. Mà hai năm nay, những gì Phó Tuần tiêu cho tôi còn nhiều hơn 50 triệu.
Tôi phát hiện hình như tôi thật sự thích Phó Tuần rồi.
Tôi đã nên kế hoạch thú nhận mọi chuyện với Phó Tuần. Cho đến khi, tôi phát hiện ra một con người khác của Phó Tuần.
Tôi sợ hãi trốn sau cánh cửa run rẩy, sợ Phó Tuần thấy mình. Đã lỡ tay thì đừng có mà cần nữa. Đại tiểu thư nhà họ Giang khóc lóc thảm thiết:
"A Tuần, em thật sự không cố ý. Em sẽ quỳ xuống xin lỗi Lê Vãn, cầu xin đừng hành hạ em nữa, tha cho em không?"
Động tác trên tay Phó Tuần không hề dừng lại:
"Em biết đấy, ghét nhất là kẻ lừa dối."
Người tôi mềm nhũn, trái tim lạnh đi một nửa.
Phó Tuần ghét nhất là kẻ lừa dối.
Tôi nhớ đến từng lời dối mình đã với Phó Tuần.
Nếu biết tôi lừa ấy, thì chắc chắn kết cục của tôi sẽ chẳng khá hơn Giang tiểu thư là bao. Càng nghĩ tôi càng thấy lạnh sống lưng, trong đầu chỉ có một suy nghĩ.
Phải chạy trốn thôi!
Khi Phó Tuần về phòng, trời cũng đã gần tối.
Anh thay quần áo, tôi vẫn có thể ngửi thấy mùi m.á.u tanh thoang thoảng trên người . Chắc là lúc dùng roi da quất Giang tiểu thư rồi m.á.u b.ắ.n lên người.
Phó Tuần hôn lên trán tôi, ngồi xuống đối diện bàn ăn:
"Xin lỗi, Vãn Vãn, bận công việc mà về chậm trễ."
Thấy tôi ăn một miếng cơm lại liếc một cái, Phó Tuần lập tức thấu suy nghĩ của tôi.
Khóe miệng nhếch lên nụ , đầu ngón tay khẽ gõ lên mép bàn:
"Nói đi, em muốn gì?"
Tôi không còn e dè nữa, mở miệng nũng:
"Còn mấy ngày nữa là sinh nhật em rồi. A Tuần, em muốn tổ chức trên biển."
Phó Tuần như mọi khi chiều theo ý tôi: "Đều nghe theo Vãn Vãn."
"A Tuần, em còn muốn thêm 5000 vạn nữa."
Phó Tuần nghe thấy lời tôi , đáy mắt hơi gợn sóng:
"Sao , tiền trong thẻ phụ không đủ dùng à?"
Tôi vội vàng xua tay: "Đương nhiên là đủ."
Chủ yếu là tôi bị OCD. 0.5 tỷ nằm trong thẻ ngân hàng của tôi khó chịu quá nên muốn cho nó thành số chẵn.
Thẻ phụ mà Phó Tuần đưa cho tôi có hạn mức vượt xa 5000 vạn. Nhưng dùng thẻ phụ chuyển khoản số tiền lớn như , chắc chắn sẽ khiến Phó Tuần nghi ngờ.
Giọng tôi dịu dàng hơn vài phần: "Người ta chỉ là muốn thôi mà."
Phó Tuần cong môi, ánh mắt thêm vài phần dịu dàng:
"Được, lát nữa chuyển cho em. Nhưng Vãn Vãn, hôm nay việc mệt lắm rồi. Ngày mai còn phải chuẩn bị lại tiệc sinh nhật cho em, nếu có chút phần thưởng thì tốt biết mấy."
Phó Tuần rất ít khi nũng với tôi. Nhưng mỗi lần ta nũng, dái tai sẽ đỏ ửng lên.
Tôi đi đến trước mặt Phó Tuần, bị ta kéo vào lòng.
Nụ hôn của Phó Tuần rơi xuống, nụ hôn dịu dàng dần dần chuyển thành sự dây dư mang theo sự cuồng nhiệt mất kiểm soát, từng chút một gặm nhấm lý trí của tôi.
Phó Tuần ôm tôi đi về phía phòng ngủ. Ba tiếng sau, Phó Tuần vẫn không có ý định dừng lại.
Tôi tức giận véo vào eo ta, vùi khuôn mặt đỏ bừng vào trong chăn.
Phó Tuần đúng là đồ lừa đảo.
Tôi tin ta mới là lạ.
Bạn thấy sao?