Nhớ Quên Một Đoạn [...] – Chương 1

Cùng đồng nghiệp đi hát, gian phòng kế bên có người đang cầu hôn, náo loạn vô cùng.

Tôi đứng bên ngoài đầy hâm mộ, tưởng tượng nếu người cầu hôn là Tấn Nhung thì tốt biết mấy.

Cửa gian phòng kế bên lúc ấy mở ra, không ngờ người cầu hôn chính là ta.

Anh ta quỳ một gối trước mặt một khác, ánh mắt tràn đầy thâm ấy.

Cố ấy dịu dàng đầy hạnh phúc.

Còn tôi, nước mắt đầy mặt.

Chờ đợi sáu năm, cuối cùng ta cũng cầu hôn, người nhận lại chẳng phải tôi.

1

Tôi đã thích Tấn Nhung sáu năm, cũng biết đến sự tồn tại của cũ của ta, Uyển Mai.

Tôi từng nghĩ, trong lòng ta có vị trí dành cho tôi, bởi lẽ năm đó chính ta là người chủ tỏ với tôi.

Đó là một ngày mưa, ta chắn tôi lại trước cửa nhà ăn:

“Đường Dao, có muốn của không?”

Ngày hôm đó, ta ướt sũng, đôi mắt đỏ rực, ta chăm đầy thâm .

Tiếng tim ta đập hòa với tiếng sấm xa xa.

Ngày ấy, tôi cứ nghĩ trời cao đã bắt đầu thương xót tôi, cho tôi đáp lại cảm đơn phương, vui mừng đến nỗi suốt đêm không ngủ.

Mọi người đều ngạc nhiên khi ta tỏ với tôi.

Uyển Mai luôn tô môi đỏ rực, tóc uốn quăn, trang phục quyến rũ; còn tôi lại hoàn toàn đối lập, giản dị, thanh thoát, khuôn mặt không chút son phấn, trong mắt mọi người là một hái ngoan hiền.

Tôi cũng từng thắc mắc, đã hỏi ta: “Tấn Nhung, sao lại tỏ với em?”

Anh ta chơi game, đầu không ngoảnh lại mà : “Thành toàn cho đơn phương của em.”

Thì ra ta biết tôi đơn phương thích ta.

Là bởi vì tôi thích ta, nên ta mới tỏ với tôi chăng?

Nhìn tôi thất vọng, ta xoa đầu ta, : “Ngốc, là vì thích em, chẳng lẽ là người dễ dãi như sao?”

Sau này tôi mới biết, ngày mưa đó, Uyển Mai và ta chia tay, vì ấy đã một người khác.

Tôi không hỏi ta cho rõ, chỉ tin rằng nếu tôi đối tốt với ta, một ngày nào đó ta sẽ toàn tâm toàn ý tôi.

Sau khi tốt nghiệp, chúng tôi sống cùng nhau, ta rất biết cách chăm sóc người khác, bề ngoài thì ai cũng nghĩ chúng tôi rất hạnh phúc. Đồng nghiệp của ta còn rằng chúng tôi chỉ biết đau lòng những kẻ độc thân.

Người nhà ta cũng từng giục chúng tôi kết hôn, lúc đó Tấn Nhung đáp: “Bọn con đã xác định cả đời bên nhau rồi, kết hôn chỉ là hình thức mà thôi.”

Tôi không còn nghi ngờ gì về cảm của ta nữa, kiên nhẫn đợi chờ.

Nhưng giờ đây…

Trong gian phòng, Uyển Mai đeo chiếc nhẫn kim cương, Tấn Nhung trong tiếng chúc phúc, say mê ôm lấy ấy.

Tôi đặt tay lên ngực, cơn đau xé lòng vẫn không ngừng trào dâng.

Tấn Nhung vốn là người kín đáo trong cảm, giữa đám đông nắm tay tôi thôi ta cũng ngượng ngùng, tôi còn từng trêu ta, bảo rằng ta bảo thủ như một cổ vật.

Vì thế tôi chưa từng biết, ta có một mặt nhiệt , phóng khoáng đến như .

Sáu năm trôi qua, Tấn Nhung chưa từng quên Uyển Mai, ta vẫn luôn ấy.

Tấn Nhung, đã không ta, tại sao còn lừa dối, dày vò tôi suốt sáu năm qua?

Nước mắt lăn dài, tôi gõ cửa gian phòng.

2

Qua lớp cửa kính, ta thấy Tấn Nhung đang ôm lấy Uyển Mai, đầy hạnh phúc, kiêu hãnh.

Đã bao lâu rồi chúng ta chưa gặp nhau?

Một tháng trước, ta phải đi công tác, đến thành A để mở rộng kinh doanh, cần ba tháng mới trở về.

Tôi giúp ta thu xếp hành lý, tiễn ta lên máy bay.

Tại sân bay, ta không quên dặn dò tôi cuối tháng đến thăm ta.

Sau khi ta đi, ban đầu chúng tôi vẫn thường liên lạc mỗi ngày, đột nhiên có một ngày, ta không còn hồi đáp tin nhắn của tôi nữa.

Tôi tưởng rằng ta bận, nghĩ rằng còn vài ngày nữa là có thể gặp ta, nên cố nhẫn nhịn không phiền.

Giờ nghĩ lại, việc tôi không phiền, hóa ra là tôi thành toàn cho ta.

Tôi mở cửa, tiếng ồn ào trong phòng đột ngột ùa vào, tất cả mọi người đều quay lại tôi, bao gồm cả Tấn Nhung và Uyển Mai.

Rất nhiều người ở đây tôi đều quen biết, có thân của ta, đồng nghiệp của ta, và cả Uyển Mai.

Không biết ai đã tắt nhạc, cũng như dòng suy nghĩ của tôi bây giờ, tôi bước đến trước mặt Tấn Nhung, ngẩng đầu ta.

Từng có một thời, mỗi ngày tôi đều từ góc độ này ngắm ta, đường nét hàm dưới hoàn mỹ, lông mi dài cong, sống mũi cao thẳng. Tấn Nhung thanh tú như một luồng gió nhẹ nhàng, khiến người ta dễ chịu mà ngọt ngào.

“Tấn Nhung,” vừa mở miệng, nước mắt tôi đã không kìm nổi mà rơi xuống, nghẹn ngào, “Em gọi cho sao lại tắt máy? Anh về khi nào, sao không với em?”

Tấn Nhung cúi đầu tôi, đôi mày thanh tú từ từ nhíu lại.

Ánh mắt ta tràn ngập sự nghi hoặc.

Tại sao lại là nghi hoặc? Anh ta nghi hoặc vì sao tôi lại xuất hiện ở đây sao?

“Đường Dao? Thật trùng hợp.” Uyển Mai khoác tay Tấn Nhung, tươi rạng rỡ với tôi, “Hôm nay Tấn Nhung cầu hôn tôi, đã đến rồi, sao không ở lại chơi một chút?”

Uyển Mai vẫn như xưa, rạng rỡ và phóng túng.

“Không cần.” Tôi lau nước mắt, ánh mắt vẫn hướng về phía Tấn Nhung, “Tôi đến, chỉ để hỏi trai của tôi, vì sao lại cầu hôn một khác ngay tại đây.”

Trong phòng, bỗng chốc im lặng như tờ.

Tấn Nhung ngăn lại Uyển Mai, không để ấy lên tiếng, ánh mắt quét qua người khác, cuối cùng dừng lại trên mặt tôi, hỏi: “Cô là ai?”

Tôi là ai?

Nước mắt rơi xuống môi, vị mặn chát đắng cay, cho câu trả lời tôi là ai.

“Rõ ràng đã , đợi khi về chúng ta sẽ đi thử lễ phục cưới mà.” Tôi chua xót, “Chỉ mới một tháng, đã hỏi tôi là ai sao?”

Tấn Nhung nhíu mày càng chặt, ta khoác tay qua eo của Uyển Mai, giọng điệu tràn đầy bực tức.

“Bạn của tôi đang ở đây, đừng linh tinh mà khiến ấy hiểu lầm. Hơn nữa, tôi không quen .”

Tôi không thể tin nổi, ta.

Uyển Mai vuốt ve chiếc nhẫn kim cương trên tay, liếc mắt tôi với vẻ đầy khiêu khích.

Tôi không muốn phân biệt giữa sự kiêu ngạo hay sự thách thức từ ta, tôi cầm lấy tay áo của Tấn Nhung, khàn giọng với ta: “Tôi là Đường Dao mà, sao có thể không nhận ra tôi.”

Anh đã sẽ cưới tôi mà.

Tấn Nhung khó chịu hất tay tôi khỏi tay áo của ta, gương mặt hiện rõ sự không hài lòng, “Xin lỗi, tôi không quen , cũng không biết Đường Dao là ai.”

Tôi ngẩng đầu ta, qua màn nước mắt, tầm của ta mờ mịt không rõ.

“Tấn Nhung, bị sao ?”

3

Sự xa lạ của Tấn Nhung khiến tôi bối rối.

Trước khi bước qua cánh cửa này, tôi đã tưởng tượng rất nhiều lý do mà ta sẽ đưa ra, không ngờ rằng ta lại không quen biết tôi.

Làm sao có thể không quen biết?

Tôi chỉ vào chiếc túi trên ghế sofa, “Chiếc túi này, là trước khi đi, đã mua nó. Màu xanh thích đã hết hàng, chúng ta đã ngồi chờ cả đêm mới mua .”

Anh ta lạnh lùng tôi.

Còn nữa, tôi cầm lấy chiếc điện thoại trên bàn, “Trong vòng bè của , toàn là ảnh chụp chung của chúng ta. Ngay cả mật mã điện thoại cũng là ngày sinh của tôi…”

Tôi nhập dãy số quen thuộc, điện thoại không mở khóa.

Mồ hôi tay tôi ướt đẫm vì lo lắng, dù có cố gắng thế nào cũng không thể mở .

Tấn Nhung mặt không biểu cảm, lấy lại điện thoại từ tay tôi rồi cất vào túi.

“Đường Tiểu thư, nửa tháng trước tôi bị tai nạn xe, dẫn đến mất trí nhớ, quên đi một số sự việc và một vài người.”

“Tai nạn xe? Mất trí nhớ?” Tôi kinh ngạc ta.

Chuyện này tôi hoàn toàn không hay biết.

Anh ta giơ tay ngắt lời ta, tiếp tục : “Tuy nhiên, nếu trong những người tôi quên có cả , chẳng phải điều đó cũng chứng tỏ rằng, không quan trọng với tôi sao?”

Lời của ta như thể một thùng nước lạnh dội thẳng vào tôi.

Anh ta rằng đã mất trí nhớ, lại nhớ rõ đồng nghiệp, bè và Uyển Mai, chỉ duy nhất tôi là bị lãng quên?

“Vậy nên, bất kể trước kia và tôi có quan hệ gì, hôm nay hãy chấm dứt ở đây.” Anh ta như đang xua đuổi một kẻ xa lạ thất lễ, “Những thứ của tôi ở chỗ , tôi cũng không cần nữa, cứ tự xử lý đi.”

Anh ta xong, ôm lấy Uyển Mai, thì thầm những lời ngọt ngào bên tai ta, Uyển Mai mỉm liếc tôi, tay khẽ vuốt lọn tóc mai bên tai đầy quyến rũ.

“Đường Dao, hay là ở lại uống một chén rượu? Đều là học, đừng khách sáo.”

Tôi không nhớ rõ sao tôi rời khỏi nơi ấy.

Đợi đến khi tỉnh táo lại, tôi đã ngồi bên lề đường.

Một chiếc xe thể thao gầm rú chạy ngang qua tôi.

Tôi nhớ lại khi Tấn Nhung vừa khởi nghiệp, lúc đi ngang qua bãi đỗ xe, ta chỉ vào một chiếc xe thể thao bên đường, : “Vợ, sau này cũng sẽ mua cho em một chiếc.”

Tôi đáp: “Được.”

Công ty bận rộn, ta thường cùng tôi thức tới khuya, thỉnh thoảng lại ngẩng đầu hỏi tôi có đói không, có muốn ăn khuya không.

“Suốt ngày bắt em ăn, em đã mập lên ba cân rồi đó.” Tôi không hài lòng lườm ta.

“Mập lên thì càng đẹp.” Anh ta ôm lấy eo tôi, “Tròn trĩnh ngọc ngà càng thêm mỹ lệ, thích.”

Anh ta xoa nhẹ má toii, thì thầm bên tai: “Làm việc mãi có mệt không? Hay là chúng ta chơi một chút để thư giãn, hử?”

Anh ôm tôi, trong lòng tràn đầy thắm thiết.

“Tấn Nhung, em không?” Đây là câu hỏi tôi thích nhất khi hỏi .

“Tiểu quỷ rắc rối.” Anh ta nhéo nhẹ mũi ta, dịu dàng đáp: “Không em sao lại ở bên em?”

Khi , ta sẽ nhắc đi nhắc lại: “Tiểu quỷ rắc rối, chúng ta phải mãi mãi mãi mãi ở bên nhau.”

Những lời thương ấy còn vang vọng bên tai, người giờ đây lại thành kẻ xa lạ.

Một nhóm người đi ngang qua ta, nam nữ đi cùng nhau, tôi vừa đã thấy Tấn Nhung.

Dù ở đâu, ta cũng luôn là người nổi bật nhất.

Tấn Nhung không tôi, ta nắm tay Uyển Mai, cùng ấy bước lên chiếc xe bên đường.

Trên xe, món đồ trang trí mà tôi mua đã không còn, ngay cả những miếng dán mà chúng tôi cùng dán cũng biến mất.

Sáu năm bên nhau, đang từng chút từng chút đâm vào tim tôi, ta lại dễ dàng mà hoàn toàn xoá bỏ.

Trở về nhà, tôi lần lượt thu dọn đồ đạc của Tấn Nhung, đặt tất cả ngoài cửa.

Khi đóng cửa, một người xuất hiện bên ngoài.

Ngẩng đầu, ánh mắt của Tấn Nhung rời khỏi thùng giấy, thẳng vào mặt tôi.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...