Nhịp Tim Không Biết [...] – Chương 3

5.

 

Khi tôi và Lâm San đang giằng co không dứt, Cố Lâm và Điềm Điềm cờ đẩy cửa bước vào.

 

Lâm San thoáng hiện vẻ hoảng hốt trong mắt: "Cậu thấy hết rồi?”  

 

"Giang Kiều, mình có thể giải thích mà.”

 

"Thật ra... Đường Lẫm đã theo đuổi mình rất lâu rồi, là mình luôn không đồng ý.”

 

"Cho đến khi ấy ở bên cậu, mình mới nhận ra thực ra mình cũng thích ấy.”

 

"Tụi mình thật sự không có ý định tổn thương cậu."

 

Tôi bị mùi trà xanh xông thẳng vào mũi.

 

"Vậy sao cậu không cho mình biết trước là ta thích cậu?”

 

"Cảm giác chơi mình đến xoay vòng vòng thật là thú vị phải không?"

 

Cố Lâm không chịu nổi: "Này, cậu đừng quá đáng quá.”

 

"San San đã xin lỗi rồi, cậu còn muốn gì nữa?"

 

Điềm Điềm cũng phụ họa: "Đúng đó, ấy không nghĩ mọi chuyện sẽ thành ra như , ấy cũng rất hối hận rồi!”

 

"Nhưng Đường Lẫm thích ấy thì sao mà thay đổi ? Nếu trách thì trách cậu không đáng thôi!"

 

"Các cậu..."

 

Tôi suýt nữa thì bật vì tức, về phía Cố Lâm.

 

"Cố Lâm, cậu đã từng lén dùng đồ dưỡng da của mình đúng không? Thậm chí còn lấy một ít bỏ vào hũ kem rỗng của cậu?”

 

"Hũ kem hơn ba nghìn tệ đấy, dùng có tốt không?"

 

Cố Lâm khựng lại, sắc mặt ngay lập tức chuyển từ xanh sang trắng: "Cậu..."

 

Tôi chỉ vào Lâm San, người vừa biến sắc mặt: "Ban đầu mình không biết đâu, là ta cho mình biết đấy."

 

Lâm San vội vàng phủ nhận: "Cậu đang bậy gì thế…"

 

Tôi quay sang Điềm Điềm: "Điềm Điềm, ‘Mới trẻ mà đã mặc toàn đồ hàng hiệu, bề ngoài thì có vẻ gia đình rất giàu có, thực ra không biết đang trò mờ ám gì’, đây chẳng phải là câu cậu từng về mình đúng không?"

 

Điềm Điềm lộ rõ vẻ bối rối trên mặt: "Lâm San, chuyện này là sao? Lúc đó không phải cậu còn hùa theo bọn mình sao? Sao giờ lại cho ta?"

 

Lâm San cũng cuống lên: "Tất cả đều là hiểu lầm, các cậu nghe mình giải thích đã..."

 

Tôi bật lạnh lẽo, quay về giường và kéo rèm giường lại.

 

Thật ra, tôi luôn có thể cảm nhận một sự đố kỵ khó hiểu từ bọn họ. 

 

Nếu không phải vì mối quan hệ tốt với Lâm San, tôi đã chẳng ở chung phòng ký túc với họ.

 

Trước đây, tôi không hiểu lý do.

 

Nhưng vào lúc này, dường như mọi thứ bỗng chốc đã quá rõ ràng.

 

6.

 

Sự hối hận của Lâm San chẳng kéo dài bao lâu. 

 

Ngày hôm sau, ta đã vui vẻ hẹn hò với Đường Lẫm.

 

Trong vòng bè, Lâm San đăng một bức ảnh hai người tay trong tay.

 

Lời thích: [Quanh đi quẩn lại vẫn là , mong rằng quãng đời còn lại chỉ mỗi .]

 

Và điều đáng kinh ngạc là mấy giả tạo suýt chút nữa thì cãi nhau với hôm qua, giờ lại lập tức thân thiết thả like.

 

Cố Lâm: [Trời ơi, thật sự ngọt ngào đến ngất ngây.]

 

Điềm Điềm: [San San nhất định phải hạnh phúc nhé.]

 

Lệnh cấm túc là 11 giờ, Lâm San vừa kịp giờ quay lại.

 

Cố Lâm và Điềm Điềm ngay lập tức chạy ra đón: "Ồ, vừa hẹn hò với Đường đại nam thần của chúng ta về à?  

 

"Chị đây thấy hết rồi nhé, hai người còn... hôn nhau nữa."

 

Lâm San ngượng ngùng: "Ôi trời, đừng trêu mình nữa mà, mình có gói đồ ăn ngon về cho các cậu đây."

 

"Ôi chao! Takoyaki!"

 

Lâm San thấy tôi cũng ở đó, bèn cất tiếng hỏi một cách nham hiểm: "Giang Kiều, cậu có ăn không?"

 

"Xin lỗi, mình không ăn đồ thừa."

 

Điềm Điềm lập tức trợn mắt: "Cậu hỏi ta gì, xúi quẩy thật."

 

Lâm San giả vờ hiền lành: "Không sao đâu, cậu đừng mà.  

 

"Giang Kiều, Đường Lẫm đã đặt chỗ tối thứ bảy, muốn mời cả phòng chúng ta ăn tối để cảm ơn các cậu đã chăm sóc mình.”

 

"Cậu cũng đi nhé?”

 

"Mình thật sự hy vọng mọi người đều có mặt.”

 

"Vừa hay, chúng ta cũng có nhiều hiểu lầm cần giải quyết."

 

Tôi Lâm San. Giọng điệu nghe có vẻ dịu dàng, trong đôi mắt khá xinh đẹp đó lại ẩn chứa đầy vẻ kiêu ngạo và thách thức.

 

Tôi định từ chối, chợt thấy tấm poster của Lục Thịnh dán trên tường.

 

Tôi nhẹ: "Được, mình sẽ đi."

 

Không những mình sẽ đi, mà mình còn sẽ dẫn theo người mà cậu thích – Lục Thịnh – cùng đi nữa.

 

Lâm San bắt gặp ánh của tôi, sắc mặt lập tức cứng đờ: "Khi còn nhỏ, chúng ta đều có rất nhiều .”

 

"Nhưng khi lớn lên, khoảng cách càng ngày càng xa, cuối cùng cũng sẽ lạc mất nhau.”

 

"Chỉ là quen biết trước thôi, chẳng có gì to tát."

 

"Ồ, sao?"

 

Tôi kéo rèm giường lại, ngăn cách với sự hỗn loạn bên ngoài.

 

Rồi lặng lẽ mở khung trò chuyện với Lục Thịnh, gửi đi bốn chữ:

 

[Thỉnh an baba…]

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...