Nhịp Tim Không Biết [...] – Chương 1

Ngày thứ hai hẹn hò với nam thần của trường, tôi bắt gặp ấy và cùng phòng của tôi đang hôn nhau say đắm.

 

Bạn cùng phòng của tôi, Lâm San, thở dốc, níu lấy vạt áo của Đường Lẫm.

 

"Anh đừng lấy ấy để chọc tức em nữa.

 

"Em đồng ý ở bên , không?"

 

Đường Lẫm ôm chặt ta, trầm giọng : "Được."

 

Họ không biết rằng, cách đó không xa, một ngôi sao hàng đầu đã lấy tay che mắt tôi, nhẹ.

 

"Đây là thân đã thần tượng tôi bấy lâu nay của em à?

 

"Cô ta khiến em thất , còn em thì khiến ta 'vỡ mộng', thế nào?"

 

1.

 

Từ khóa "Lục Thịnh và một bí ẩn hôn nhau" leo thẳng lên hot search.

 

Lâm San nhận ra bộ đồ của bí ẩn đó, trên mặt hiện rõ sự không tin nổi.

 

"Cậu và Lục Thịnh... quen nhau?"

 

"Quen chứ, cùng lớn lên với nhau từ nhỏ mà."

 

"Sao trước giờ cậu không ?"

 

"Mình không có nghĩa vụ phải cho cậu biết."

 

Cô ta nhạt: "Nhưng bức ảnh này... lúc đó không phải cậu vẫn đang ở bên Đường Lẫm sao?"

 

"Ồ? Cậu cũng biết à." Tôi lạnh, cũng mở ra một bức ảnh khác.

 

Trong ảnh, hai người hôn nhau say đắm.

 

Thời gian chụp chính là tối hôm qua.

 

trong ảnh là Lâm San.

 

Còn người còn lại, chính là Đường Lẫm, người mà tôi đã theo đuổi suốt hai năm và chỉ mới là trai tôi một ngày.

 

"Vậy, người hôn trai tôi lúc đó, chính là 'tiểu tam' rồi?"

 

2.

 

Đại học hai năm, tôi cũng theo đuổi Đường Lẫm suốt hai năm.

 

Sắp đặt những lần " cờ" gặp nhau, chuẩn bị cơm hộp , mang nước khi chơi bóng, đưa ô vào những ngày mưa.

 

Tất cả những mẹo theo đuổi trong sách tôi đều đã dùng qua.

 

Mọi người đều thắc mắc tôi rốt cuộc thích Đường Lẫm ở điểm nào.

 

ấy đẹp trai và là học bá, các điều kiện khác cũng bình thường, gia thế thì hoàn toàn khác xa tôi.

 

Tôi nghĩ, trời ơi, chỉ cần đẹp trai và học giỏi không đủ sao?

 

Hơn nữa, cảm tuổi trẻ luôn đến một cách vô lý.

 

Tôi cũng chẳng thể giải thích sao tôi lại Đường Lẫm ngay từ lần gặp đầu tiên khi ấy phát biểu trong lễ khai giảng.

 

Thậm chí, lúc đầu tôi và Lâm San thân nhau cũng vì ta quen biết Đường Lẫm từ thời cấp ba.

 

Vậy nên ta thường giúp tôi hẹn gặp Đường Lẫm, còn xung phong giúp tôi đưa quà cho ấy.

 

Không phải là tôi cứ mặt dày mà đeo bám mãi.

 

Mà là Đường Lẫm luôn cho tôi cảm giác rằng chỉ cần cố gắng thêm chút nữa thì tôi sẽ đuổi kịp ấy.

 

Chẳng hạn, ấy thỉnh thoảng cũng nhận cơm hộp tôi đưa.

 

Đồng ý lời mời đi xem phim của tôi.

 

Nhưng đến tối qua tôi mới nhận ra.

 

Người giúp tôi đưa cơm hộp, là Lâm San.

 

Trước khi đồng ý đi xem phim với tôi, cũng là Lâm San trước mặt chúng tôi bảo ta cũng muốn xem.

 

Rồi hỏi chúng tôi có thể đi cùng nhau không.

 

Tôi vốn định tỏ lần cuối cùng.

 

Nếu lần này ấy vẫn không đồng ý, tôi sẽ từ bỏ.

 

Thế nên, tôi đứng trước mặt Đường Lẫm, mỉm ấy: "Đây là lần cuối cùng em hỏi câu này.”

 

"Đường Lẫm, có muốn ở bên em không?"

 

Ánh mắt Đường Lẫm thoáng hiện lên một tia bối rối.

 

Giây tiếp theo, ấy nhẹ nhàng đáp: "Được."

 

Tôi suýt tưởng mình nghe nhầm.

 

Đúng lúc đó, ngày mai là sinh nhật tôi.

 

Trước đây mỗi lần đến sinh nhật tôi, dù Lục Thịnh có bận đến đâu cũng đều dành thời gian ở bên tôi.

 

Nhưng bây giờ tôi đã có trai, tất nhiên kế hoạch phải thay đổi đôi chút.

 

[Ký túc xá tụi em cùng trai em ngày mai đi hát karaoke, đi cùng nhé?]

 

[Vừa hay thân của em, người đã mù quáng thích lâu nay cũng sẽ có mặt, đi đi mà.]

 

Khung chat của Lục Thịnh hiện dòng chữ "đang nhập..." rất lâu.

 

Cuối cùng ấy mới trả lời: 

 

[Em cưa đổ rồi à?]

 

[Được.]

 

Nhận câu trả lời chắc chắn của Lục Thịnh, tôi còn vỗ vai Lâm San: "Mai cho cậu một bất ngờ."

 

Không ngờ rằng, ngày hôm sau, Lâm San lại cho tôi một bất ngờ to lớn.

 

3.

 

Đến KTV, tôi xuống hầm để xe đón Lục Thịnh. 

 

Anh ấy lái một chiếc G-Class màu đen, duỗi chân dài bước xuống xe. Áo sơ mi lụa màu đen, quần jean cùng tông, càng nổi bật làn da trắng lạnh của ấy. Trên cổ đeo một chiếc choker của Dior, cổ tay là đồng hồ Blancpain. 

 

Tiến lại gần thậm chí còn ngửi thấy thoang thoảng mùi gỗ nam tính.

 

"Anh định bày trò quyến rũ ai đó à?"

 

Lục Thịnh đẩy nhẹ đầu tôi: "Em biết gì chứ? Ở đâu có fan là ở đó có 'công việc'."

 

Tôi thật sự không tin ấy chút nào.

 

Có phải ấy là người mỗi ngày đều kín mít như một người nuôi ong đâu.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...