7
“Giang Thanh Nguyệt!” — Thẩm Minh Lan bất ngờ đưa tay nắm chặt cổ tay tôi.
Cổ tay tôi gầy guộc, bàn tay dài của nắm mà vẫn còn thừa khoảng trống.
Trong thoáng ngỡ ngàng của , tôi nhanh chóng giật tay ra:
“Đừng chạm vào tôi!”
Bị tôi hất tay, ánh mắt lập tức lạnh băng.
“Giang Thanh Nguyệt, dù em đã chia tay tôi, tôi cũng chưa từng thấy đó là điều gì ghê gớm. Chỉ là chúng ta chọn những con đường khác nhau.”
“Nhưng bây giờ, em lại trở nên ích kỷ như thế… đó là con em đấy! Vậy mà em có thể dễ dàng bỏ nó như ?”
“Em có từng nghĩ… sau khi em đi, thằng bé sẽ sống thế nào chưa?”
Cổ tay bị nắm qua giờ nhức nhối đến phát run, tôi chỉ có thể giấu nó trong túi áo khoác.
“Dù gì, tôi cũng đã quyết định rồi.”
Thẩm Minh Lan tôi thật lâu, ánh mắt tối lại, cuối cùng cất giọng chua chát:
“Bảy năm trước, khi em bỏ tôi, tôi chưa bao giờ hối hận vì từng em.”
“Nhưng bây giờ… tôi hối hận rồi.”
“Giang Thanh Nguyệt, em ích kỷ và xấu xí đến mức khiến tôi thấy ghê tởm.”
Anh xong, quay lưng bỏ đi, không hề ngoái đầu lại.
Tôi đứng yên tại chỗ, mà vẫn thấy mình thở phào.
Như cũng tốt… trong mắt , tôi càng đáng khinh, thì sau khi tôi rời đi, sẽ càng dễ quên tôi hơn.
“Thẩm Minh Lan, chúc có thể không vướng bận gì mà bước vào cuộc sống mới… đừng bao giờ nhớ đến tôi nữa!”
Tôi mỉm , nước mắt lại không ngừng rơi xuống.
Tôi không nhớ mình đã về nhà bằng cách nào, chỉ nhớ trên trời bắt đầu rơi những hạt mưa phùn lất phất.
Có lẽ, cơ thể tôi thật sự đã đến lúc dầu cạn đèn tắt.
Những cơn sốt dai dẳng bắt đầu trở đi trở lại.
Những loại thuốc vẫn uống hằng ngày dường như cũng chẳng còn tác dụng.
Thường xuyên tỉnh dậy giữa đêm, trước mắt tôi chỉ còn một màu tối đen, không phân biệt nổi đó là ngày hay đêm.
Tiếp theo đó là những cơn ho ra máu ngày một dày hơn.
Cả cánh tay tôi giờ gần như phủ đầy vết bầm tím.
Tôi không còn sức ra khỏi nhà, thậm chí đến việc ngồi dậy cũng trở thành cực hình.
Tiểu Bảo bận rộn chăm sóc tôi hết trước lại sau, tôi luôn nghe thấy tiếng thút thít nghẹn ngào của nó khi tôi đã chìm vào giấc ngủ.
Còn trước mặt tôi, thằng bé lại ngoan ngoãn đến nhói lòng, chưa từng than vãn một câu.
Chỉ có điều, sự sợ hãi trong mắt nó… ngày một sâu hơn.
Cho đến một buổi sáng sớm, tôi nhận cuộc gọi từ viện phúc lợi.
Tiểu Bảo đã có chỗ để đi rồi.
Tôi khẽ thở phào, còn chưa kịp cúp điện thoại thì đã ói ra một vệt máu lớn.
Tôi nghĩ sẽ giống như mọi lần trước, chịu đựng một chút là sẽ qua thôi.
Nhưng lần này, máu từ mũi cũng bắt đầu trào ra, không cách nào cầm .
Tôi thậm chí cảm giác rõ rệt… cơ thể mình đang từ từ lạnh dần.
“Chị ơi!”
Tiểu Bảo bưng bát cháo bước vào, sợ hãi đến mức rơi cả bát, rồi lao tới, giật điện thoại trên tay tôi và lập tức gọi 120.
Tôi không muốn thằng bé sợ.
Nhưng tay tôi chẳng còn sức mà nhấc lên, cổ họng bị máu chặn kín, không thể một lời.
Rất nhanh, tiếng còi hú của xe cấp cứu vang lên.
Rõ ràng tôi đã chuẩn bị sẵn sàng để rời đi, mà ngay khoảnh khắc ý thức mờ dần, tôi vẫn không kìm sự tiếc nuối.
Sớm biết thế này… tôi đã đưa Tiểu Bảo đi công viên trò chơi rồi…
…
Đèn phòng cấp cứu tắt phụt.
Thẩm Minh Lan vừa hoàn thành ca cấp cứu cuối cùng suốt cả đêm.
Một tay tháo đồ bảo hộ, một tay cầm điện thoại bước ra ngoài.
Đầu kia điện thoại, giọng ầm ĩ của Độ Mục khiến nhức đầu.
“Minh Lan, hôn lễ sắp bắt đầu rồi, cậu phù rể mà giờ còn chưa tới à?”
“Dù mấy hôm nay tớ đi công tác, cậu giúp tớ chăm sóc Tinh Nhiễm rất tốt, như thế cũng không thể bù lại việc cậu trễ giờ đâu.”
Thẩm Minh Lan day day ấn đường, nhấn nút gọi thang máy xuống.
Không biết có phải vì quá mệt hay không, gần đây hình ảnh Giang Thanh Nguyệt liên tục xuất hiện trong đầu , ám ảnh như một cơn ác mộng, không sao xua đi .
Khoa huyết học, những mảng bầm tím khắp người , cả những vết xuất huyết dưới da nơi cổ.
Bao gồm cả khoảnh khắc hôm đó tại nghĩa trang, khi nắm lấy cổ tay — gầy đến mức khiến người ta kinh ngạc.
Thẩm Minh Lan luôn có cảm giác, dường như mình đang bỏ lỡ một điều gì đó quan trọng, khiến tim mấy ngày nay chẳng thể yên.
Chờ xong hôn lễ của Độ Mục và Lâm Tinh Nhiễm, nhất định phải tìm cơ hội gặp lại Giang Thanh Nguyệt một lần.
Anh thở ra một hơi dài: “Được rồi, tớ tới ngay đây…”
Lời còn chưa dứt, thì bên cạnh vang lên tiếng “ting” của thang máy cấp cứu.
Cửa còn chưa mở, giọng từ bên trong đã vọng ra.
“Bệnh nhân xuất huyết nội tạng nghiêm trọng, sinh hiệu yếu, hiện tại nhịp tim 112, huyết áp tâm trương…”
Bạn thấy sao?