4
Vị đắng nơi gốc lưỡi như vừa nuốt một đống hoàng liên, tôi chỉ có thể gượng ép một câu: “Chị sẽ… suy nghĩ.”
“Vậy nhé. Là của chị em, em thật sự hy vọng chị có thể đến dự đám cưới.”
Nói xong, Lâm Tinh Nhiễm mới cúp máy.
Tôi im lặng. Tôi thậm chí còn không chắc… liệu mình có thể sống đến ngày đó hay không.
Buổi chiều, tôi đón Tiểu Bảo về nhà.
Vừa đi đến đầu ngõ, tôi liền thấy Thẩm Minh Lan đang đứng dưới bóng râm.
Anh sạch sẽ, chỉn chu đến mức hoàn toàn lạc lõng với khu phố cũ nát này.
Tôi theo bản năng siết chặt tay Tiểu Bảo.
Tiểu Bảo nhớ lời tôi đã dặn, ngẩng đầu gọi: “Mẹ…”
Nghe , Thẩm Minh Lan quay đầu , giữa đôi mày nhíu chặt, có một nỗi u buồn chẳng thể hóa giải.
Tôi mím môi, run giọng hỏi: “Sao … lại ở đây?”
Thẩm Minh Lan dừng lại, cách tôi một mét: “Tôi hỏi thăm thông tin cơ bản hôm qua để lại ở bệnh viện.”
“Tôi tìm … là muốn từ chối chuyên viên trang điểm cho Tinh Nhiễm.”
Anh tôi, đôi mắt đen láy chăm : “Tinh Nhiễm rất lương thiện, không muốn em cảm thấy áp lực, nên mới gọi cho em.”
“Nhưng em phải hiểu, nếu em xuất hiện trong đám cưới, dì ấy sẽ phản ứng thế nào.”
“Tinh Nhiễm đã mất đi một người thân nhất, đừng hỏng lễ cưới mà ấy hằng mơ ước.”
Chỉ vài câu thôi, đã khiến sự chật vật của tôi lúc này tan biến thành hư không.
Cổ họng lại bắt đầu ngứa rát.
Tôi nuốt mấy lần, mới cố ép giọng mình lại, khó khăn : “Được, tôi sẽ không xuất hiện.”
Ánh mắt Thẩm Minh Lan rơi xuống Tiểu Bảo, thằng bé đang ôm chặt lấy chân tôi, cuối cùng lại dừng ở cánh tay tôi.
Lông mày nhíu chặt hơn: “Em ly hôn… là vì bạo lực gia đình sao?”
“Hôm qua, vì một đã mất mà em còn có thể kiên quyết tranh cãi như thế, đến lượt mình thì tại sao không biết báo cảnh sát?”
Tôi run lên, cúi xuống thì mới phát hiện cánh tay phải của mình không biết từ bao giờ đã lộ ra, một mảng lớn bầm tím xanh đậm.
Anh Lâm Tinh Nhiễm lương thiện… còn , chẳng phải cũng sao?
Hai người lương thiện như thế, đúng thật là một đôi trời sinh.
Tôi không giải thích, chỉ nhẹ giọng đáp: “Đây là lựa chọn của tôi.”
Thẩm Minh Lan khẽ lạnh: “Vậy thì… đúng là em đáng đời.”
Nói xong, quay lưng rời đi, không hề ngoái đầu lại.
Tôi cắn môi, cả trái tim như bị ngâm trong biển nước mặn, xót đến khó thở.
Tôi nghĩ, có lẽ sau này… tôi và sẽ không bao giờ gặp lại nữa.
Cơn đau nhói truyền khắp lồng ngực, tôi không kìm nữa, bật ho, cổ họng trào ra vị tanh nồng của máu.
Khoang miệng nhanh chóng tràn ngập mùi máu tanh.
Tiểu Bảo vội vàng kéo tôi về nhà, rót một cốc nước: “Chị ơi, miệng đi.”
Tôi nhận lấy cốc nước, vừa nghe Tiểu Bảo nhỏ giọng nhắc: “Chị ơi, mai là ngày truyền máu rồi.”
Tôi sững người một chút, ôm chặt lấy Tiểu Bảo vào lòng.
“Tiểu Bảo… em có trách chị không?”
Năm đó sau khi tôi mắc bệnh, bác sĩ rằng máu cuống rốn có thể cứu tôi.
Vì , ba mẹ bất chấp tuổi cao, sinh ra Tiểu Bảo.
Sáu năm nay, thằng bé vì thường xuyên truyền máu cho tôi mà cơ thể gầy gò, dinh dưỡng kém, dáng người nhỏ bé hơn bè đồng trang lứa.
Thậm chí hai năm trước, Tiểu Bảo còn từng hiến tủy cho tôi một lần.
Chỉ là… sau ca phẫu thuật đó, bệnh của tôi vẫn chẳng có tiến triển gì.
Ngay cả Tiểu Bảo cũng để lại di chứng sợ lạnh từ lần đó.
Chỉ cần nghĩ đến tất cả những điều này, tim tôi như bị xe cán qua, vừa nhói vừa nghẹn.
“Dĩ nhiên là không rồi!” — Giọng Tiểu Bảo kéo tôi về thực tại.
Thằng bé ưỡn tấm lưng nhỏ, vỗ nhẹ vào ngực mình.
“Chị đừng lo, em là đàn ông con trai rồi, có thể bảo vệ chị.”
“Chị từng hứa với em rồi đấy, khi chị khỏe lại, chị sẽ đưa em đi công viên trò chơi.”
Tôi ôm lấy cơ thể nhỏ nhắn của nó, khẽ run lên đáp: “Ừ… .”
Hôm sau, tôi đưa Tiểu Bảo đến bệnh viện.
“Chờ truyền máu xong, mình đi công viên trò chơi nhé?”
Khuôn mặt Tiểu Bảo bớt đi nhiều nét lo âu: “Ừ, nếu chị chưa khỏe, em có thể chờ thêm một thời gian nữa.”
Tôi xoa đầu nó, đang định đáp thì chợt va phải ánh mắt Thẩm Minh Lan, tôi lập tức im lặng.
Lúc này tôi mới nhận ra, chính là bác sĩ cấp cứu mới về bệnh viện này.
Chúng tôi mặc nhiên không mở lời, chỉ định bước lướt qua nhau.
Nhưng ánh mắt dừng lại ở cổ tôi, rồi khựng bước: “Cổ của em…”
Nhớ đến mấy vết đỏ nhỏ thấy trong gương trước khi ra khỏi nhà, tôi lập tức đưa tay che cổ mình.
“Thời tiết này, bị muỗi đốt… chẳng phải rất bình thường sao?”
Anh khẽ cau mày, định gì đó.
Tôi lại mỉm , giọng nhàn nhạt: “Anh quan tâm tôi như , tôi sẽ tưởng là vẫn còn cảm với tôi đấy.”
“Tôi nghĩ… chúng ta cứ coi nhau như người xa lạ thì hơn.”
Bạn thấy sao?