21
Lão Lê thở dài, gật đầu:
“Thôi , tớ nợ cậu một lần này. Cậu vào phòng trị liệu chờ đi.”
Nói xong, ông quay người đi vào phòng bên cạnh, không biết đang chuẩn bị gì.
Thẩm Minh Lan nằm xuống chiếc ghế chuyên dụng cho thôi miên, xung quanh là những thiết bị hỗ trợ, lạnh lẽo và vô cảm.
Anh ngước trần nhà trắng toát, bàn tay nắm chặt, đè nén sự chờ mong trong lòng.
Một lúc sau, Lão Lê bước vào, điều chỉnh vài dụng cụ, rồi mùi hương dìu dịu lan khắp căn phòng.
“Đây là loại hương mới, giúp dễ dàng đi vào trạng thái thôi miên.”
Ông bật một bản nhạc piano êm dịu.
Thẩm Minh Lan nhắm mắt lại. Không biết có phải do hương liệu hay do mệt mỏi, chưa đầy hai phút, đã thấy buồn ngủ.
Giọng của Lão Lê vang lên, mềm mại và chậm rãi:
“Bây giờ, cậu đang đứng giữa một bãi cỏ xanh, gió nhẹ thoảng qua.”
“Trong không gian này… cậu thấy mình vô cùng thư giãn.”
“Đằng sau có tiếng bước chân… cậu từ từ quay đầu lại…”
Thẩm Minh Lan không biết… mình có thật sự rơi vào thôi miên hay không.
Anh không đứng trên thảm cỏ, cũng không có làn gió nhẹ nào thổi tới.
Xung quanh chỉ là một màn sương trắng xóa, mờ mịt đến mức không rõ bất cứ thứ gì.
Anh đứng giữa làn sương, bối rối đến mức chẳng biết mình nên đi về hướng nào.
Phía sau, mơ hồ vang lên tiếng bước chân.
Tách… tách… tách…
Tiếng bước chân dần tiến lại gần.
Thẩm Minh Lan lập tức cứng đờ cả người, không dám quay đầu.
Anh vừa hy vọng người phía sau là Giang Thanh Nguyệt, lại vừa sợ… đó không phải .
Cho đến khi tiếng bước chân cuối cùng dừng ngay sau lưng , một giọng quen thuộc, đã khắc sâu tận đáy lòng, nhẹ nhàng gọi tên :
“Minh Lan.”
Thẩm Minh Lan giật mình xoay người. Giang Thanh Nguyệt đang mỉm .
Chỉ một thoáng thôi, hốc mắt đã đỏ hoe. Anh cố kìm nén, cong môi :
“Lâu rồi không gặp, Giang Thanh Nguyệt.”
Giang Thanh Nguyệt cũng , giọng ôn hòa:
“Lâu rồi không gặp, Thẩm Minh Lan.”
Nước mắt mờ nhòe tầm , cố gắng mở to mắt hơn, muốn thật rõ.
Nhưng khóe môi vẫn gắng gượng giữ nụ , giả vờ như bản thân không hề bị xáo trộn.
Hai người lặng lẽ nhau thật lâu.
Thẩm Minh Lan tham lam muốn tiến lên ôm , đã kìm lại. Giọng khẽ khàng:
“Giang Thanh Nguyệt, điều ước sinh nhật của em… em vẫn chưa với .”
Giang Thanh Nguyệt vẫn mỉm , ánh mắt dịu dàng mà kiên định:
“Minh Lan, biết điều ước của em là gì mà.”
Anh lắc đầu, gần như bướng bỉnh:
“Anh không biết!”
Cô nhẹ nhàng thở dài:
“Anh biết đấy.”
“Thẩm Minh Lan, em hy vọng hạnh phúc, hy vọng khỏe mạnh, hy vọng sống tốt hơn bất cứ ai.”
“Đó luôn là điều ước của em, từ trước khi chia tay… cho đến tận bây giờ.”
Thẩm Minh Lan nghẹn giọng, bật thốt:
“Không có em… sao có thể hạnh phúc !”
Những ngày từng mơ sẽ cùng đi dạo phố, cùng việc vặt trong nhà… tất cả, tất cả sẽ chẳng bao giờ xảy ra nữa.
Giang Thanh Nguyệt lắc đầu, giọng nhẹ kiên quyết:
“Chúng ta có duyên không có phận, Thẩm Minh Lan. Tương lai của … vẫn còn rất dài.”
Nhưng… tương lai không có , thì gọi gì là tương lai nữa?
Trong lòng rối bời, Thẩm Minh Lan bước nhanh lên, muốn ôm chặt lấy vào lòng. Nhưng Giang Thanh Nguyệt… lại tan biến như một làn khói, tụ lại ở một góc khác.
Cơn hoảng loạn trào dâng như thủy triều sắp nhấn chìm :
“Thanh Nguyệt…”
Giang Thanh Nguyệt lần cuối, khẽ nở nụ :
“Thẩm Minh Lan… tạm biệt.”
Nói rồi, lùi lại một bước, dần biến mất vào màn sương trắng xóa.
“Giang Thanh Nguyệt!”
Thẩm Minh Lan lao về hướng vừa biến mất, trước mắt … chỉ còn lại mịt mù sương trắng, chẳng thấy bóng dáng ai nữa.
Cô đi rồi.
Trong lòng dâng lên một dự cảm nặng nề — lần này, sẽ không bao giờ quay lại nữa.
Sương trắng cuộn xoáy, len lỏi qua những ngón tay , lành lạnh lan dần khắp cơ thể.
“Minh Lan!”
Giọng gọi vang lên kéo ra khỏi cơn mê.
Lão Lê đẩy vai mấy lần, cuối cùng Thẩm Minh Lan cũng mở mắt, thở hổn hển, mồ hôi túa ra.
Lão Lê thở phào, nhíu mày hỏi:
“Chuyện gì xảy ra ?”
Ông đã dùng loại hương trợ ngủ tốt nhất, giúp đầu óc tĩnh lặng, lẽ ra không nên phản ứng dữ dội như thế.
Thẩm Minh Lan hít sâu nhiều lần, cố gắng trấn định lại cảm . Anh khẽ lắc đầu:
“Không có gì.”
Lão Lê chăm , thấy không muốn thì cũng không ép, chỉ đổi chủ đề:
“Thuốc lần trước tôi đưa, uống thế nào rồi?”
Thẩm Minh Lan lau mồ hôi trên trán bằng khăn giấy, giọng trầm:
“Hiệu quả rất tốt.”
“Uống thuốc xong, tôi không còn mơ thấy ác mộng về Thanh Nguyệt nữa. Đến bệnh viện kiểm tra cũng thấy trạng cải thiện nhiều.”
Anh ngẩng đầu, ánh mắt cuối cùng cũng bình tĩnh hơn một chút:
“Chỉ cần điều chỉnh thêm một thời gian, chắc tôi có thể quay lại việc rồi.”
Bạn thấy sao?