20
Anh không hỏi ngay, không ngờ… thằng bé lại trốn trong chăn để khóc một mình.
Thẩm Minh Lan khẽ vuốt nước mắt trên má cậu bé, giọng trầm ấm mà dịu dàng:
“Hôm nay là sinh nhật chị… mai chúng ta đi thăm chị nhé.”
Tiểu Bảo lập tức ngừng nức nở, mở to đôi mắt:
“Thật… thật sao ạ?”
Thẩm Minh Lan khẽ thở dài, cố nở nụ nhẹ:
“Đương nhiên là thật. Nhưng chúng ta phải hứa với nhau một điều… không khóc nữa.”
“Nếu mai mắt sưng lên, chị sẽ nghĩ rằng chúng ta sống không vui đâu.”
Tiểu Bảo nhanh chóng dụi mắt, gật đầu thật mạnh:
“Dạ! Em không khóc nữa!”
Một lát sau, cậu bé lại ngẩng đầu, đôi mắt đen lay láy đầy mong đợi:
“Anh rể… em có thể mang theo bài kiểm tra tuần trước không?”
“Em muốn cho chị biết… em đã học hành chăm chỉ, sau này cũng sẽ thi đậu vào một trường đại học thật tốt, giống như chị .”
Thẩm Minh Lan thoáng khựng lại, rồi khẽ mỉm , đưa tay xoa mái tóc mềm của thằng bé.
Giờ Tiểu Bảo đã béo hơn trước, gương mặt tròn trịa hồng hào, chiều cao cũng tăng lên hơn chục phân.
“Được, em muốn mang gì thì mang.”
“Và này… sau này, nếu nhớ chị, cứ với . Khi nào em muốn, chúng ta sẽ cùng đi gặp chị.”
Đôi mắt Tiểu Bảo sáng bừng, liên tục gật đầu, gương mặt lộ rõ sự mong chờ.
Thẩm Minh Lan ấn nhẹ lên đầu cậu bé một cái, kéo chăn đắp kín rồi mới yên tâm rời đi.
Sáng hôm sau, thật sớm.
Thẩm Minh Lan đưa Tiểu Bảo đến cửa hàng hoa, chọn những bông tươi nhất, rồi lái xe thẳng về phía nghĩa trang.
Bức ảnh trên bia mộ vẫn rực rỡ như ngày nào…
Trong nụ của Giang Thanh Nguyệt… là cả một bầu trời thanh xuân chưa kịp phai màu.
Tiểu Bảo cẩn thận đặt đoá hướng dương mà mình chọn lên trước mộ, bàn tay run run.
“Chị à, sinh nhật vui vẻ nhé, em đến thăm chị đây.”
“Bây giờ em sống cùng rể, chị đừng lo cho em nữa.”
Nói rồi, Tiểu Bảo lấy từ chiếc balo nhỏ luôn mang theo bên mình ra hai tờ bài kiểm tra, sau đó rút ra một chiếc bật lửa, châm lửa đốt những tờ giấy ấy.
“Đây là bài kiểm tra tuần trước đấy, em cả hai môn đều tròn điểm 100 cơ.”
Thẩm Minh Lan đứng phía sau cậu bé, vừa thấy chiếc bật lửa trong tay Tiểu Bảo, lông mày khẽ giật.
Sáng nay thấy thằng bé lục lọi dưới ngăn kéo bàn trà, hóa ra là tìm thứ này.
Đợi hai tờ bài thi cháy hết, Tiểu Bảo lại lôi từ balo ra một cuốn tạp chí Phân Tích Hóa Học mới nhất, rồi ném vào đống lửa.
“Chị thích đọc sách, em không tìm loại mà chị từng hay đọc, nên đã dùng tiền tiêu vặt để mua một cuốn khác.”
“Sau này em cũng sẽ thường xuyên mua cho chị nữa, để chị ở đây sẽ không thấy buồn chán.”
Thẩm Minh Lan khẽ cụp mắt, trong lòng hơi trầm xuống.
Anh nhớ trước đây Giang Thanh Nguyệt rất thích mua tạp chí mới về đọc, toàn là tiếng Anh.
Còn Tiểu Bảo… chỉ biết nhận ra vài chữ, chẳng nhớ nổi tên sách.
Gió chiều thổi qua, dịu dàng và ấm áp.
Thẩm Minh Lan bóng lưng nhỏ bé đang ngồi xổm bên bia mộ, lòng bỗng thấy nhẹ nhõm hơn một chút.
Anh bước lên, đặt đóa hồng đỏ đang ôm trong tay dưới tấm ảnh của Giang Thanh Nguyệt.
“Anh đưa Tiểu Bảo đến thăm em này. Yên tâm, thằng bé rất ngoan, chưa bao giờ khiến phải phiền lòng.”
“Những lời em để lại, cũng nghe thấy hết rồi. Anh sẽ cố gắng những điều có thể… quên em thì… xin lỗi, không .”
“Cuối cùng… Giang Thanh Nguyệt, sinh nhật vui vẻ.”
Nói xong, Thẩm Minh Lan khựng lại một giây, đưa tay khẽ vuốt lên gương mặt tươi trong ảnh, rồi thì thầm trong lòng:
“Nếu có điều ước sinh nhật nào… thì hãy đến trong mơ, cho biết nhé, Giang Thanh Nguyệt.”
Chỉ là… đã rất lâu rồi không còn xuất hiện trong giấc mơ của nữa.
Hôm đó, Thẩm Minh Lan và Tiểu Bảo ở lại nghĩa trang rất lâu, kể cho Giang Thanh Nguyệt nghe rất nhiều chuyện.
Trước khi rời đi, còn dọn dẹp sạch sẽ hai bên bia mộ của bố mẹ Giang, bày đồ cúng rồi mới dẫn Tiểu Bảo về.
Trên đường về, đưa Tiểu Bảo đi chơi công viên giải trí.
Lần này, không ai khóc cả.
Chỉ là… khi chụp ảnh, Tiểu Bảo luôn cố giơ tay phải lên, để lộ sợi dây buộc tóc màu đen đang đeo trên cổ tay.
Như thể, … người mà cậu bé luôn nhớ nhung sẽ mãi ở bên cạnh mình.
Tất cả những hành nhỏ bé ấy, Thẩm Minh Lan đều thấy, chẳng gì.
Trẻ con có cách tưởng nhớ riêng của chúng, khác với người lớn, cũng tốt.
Cuối tháng 10.
Thẩm Minh Lan lại một lần nữa tìm đến phòng khám tâm lý của Lão Lê.
“Lão Lê… hãy giúp tớ thôi miên một lần đi.”
Lão Lê ôm con mèo Maine trong tay, ngẩng đầu :
“Lý do?”
Dù ngay cả trong ngày sinh nhật Giang Thanh Nguyệt, vẫn không xuất hiện trong giấc mơ… lý do này, đủ chưa?
Thẩm Minh Lan nghĩ, không ra.
Bạn thấy sao?