Nhịp Đập Trái Tim [...] – Chương 19

19

Những giấc mơ ấy chỉ xuất hiện ngay sau khi Giang Thanh Nguyệt mất.

Thời gian đó, vì lạm dụng thuốc ngủ, sau này gần như mất hẳn khả năng ngủ yên.

Anh đã cố gắng điều chỉnh lại nhịp sinh hoạt của mình.

Nhưng ngay cả khi đã ngủ , cũng rất ít mơ.

Cảm giác đó giống như theo thời gian, Giang Thanh Nguyệt đang rời xa khỏi cuộc sống của mãi mãi.

Chỉ nghĩ đến đó thôi, lòng đã dấy lên một nỗi sợ hãi mơ hồ.

Bởi giấc mơ… là cách duy nhất để có thể gặp lại .

Nếu ngay cả quyền mơ thấy cũng mất đi, sợ rằng mình sẽ phát điên.

Lão Lê , lòng trĩu nặng, cảm thấy vô cùng khó xử.

“Cậu tìm tôi… chẳng phải là muốn xóa bỏ những giấc mơ này, đúng chứ?”

Thẩm Minh Lan gật đầu:

“Đúng … Tớ muốn mơ. Tớ muốn gặp lại ấy.”

“Dù chỉ trong giấc mơ… tớ cũng muốn ở bên Giang Thanh Nguyệt… cả đời.”

Lão Lê hít sâu một hơi, bất giác thấy lạnh cả sống lưng.

Chuyện của Thẩm Minh Lan, quả thực rất khó xử lý.

Anh không chắc rốt cuộc giúp buông bỏ hay giúp mơ tiếp mới là điều tốt nhất.

Đang chìm trong suy nghĩ, thì Thẩm Minh Lan cất tiếng, giọng trầm khàn:

“Rất khó cho cậu sao?”

Lão Lê gật đầu thẳng thắn:

“Cậu cũng biết đấy… công việc của tớ… không phải là giúp người khác tìm cách để mơ.”

Tình trạng của Thẩm Minh Lan, nếu kéo dài, rất dễ phát triển thành rối loạn phân ly.

Là một bác sĩ tâm lý, việc nên là giúp bệnh nhân thoát khỏi bóng tối, chứ không phải khiến họ lún sâu hơn.

Nghe , Thẩm Minh Lan chỉ khẽ thở dài, thất vọng.

Anh đặt khối rubik đã xoay xong trở lại bàn:

“Thôi… bỏ qua đi. Ngoài chuyện giấc mơ, tớ còn có một vấn đề khác… hội chứng rối loạn căng thẳng sau sang chấn.”

Lão Lê tròn mắt , ngạc nhiên đến mức gần như bật thốt thành tiếng.

Thẩm Minh Lan lại mỉm , giọng trầm thấp xen chút tự giễu:

“Ngạc nhiên lắm đúng không? Một căn bệnh như thế… lại xuất hiện trên người tớ.”

“Nhưng tớ… đã tận mắt thấy Thanh Nguyệt toàn thân đầy máu, bị đẩy vào phòng cấp cứu.”

“Vậy mà tớ… chẳng thể gì để cứu ấy.”

“Cuối cùng, cũng chính tay tớ… buông bỏ mọi hy vọng cuối cùng của ấy.”

“Nhìn ấy… rời khỏi thế giới này.”

“Lão Lê, cậu chỉ cần cho tớ biết… có chữa không?”

Thẩm Minh Lan biết rất rõ bệnh của mình nằm ở đâu, không thể nào vượt qua .

Thế , cũng hiểu rõ… Giang Thanh Nguyệt chắc chắn không muốn thấy mãi chìm đắm trong nỗi đau này.

Cô thà chọn chia tay để có thể ra nước ngoài du học, hơn bất kỳ ai khác, hy vọng sẽ trở thành một bác sĩ giỏi.

Anh không thể… để thất vọng.

Lão Lê khẽ thở dài, lắc đầu:

“Để tớ kê cho cậu ít thuốc, sau đó xem hiệu quả thế nào rồi tính tiếp.”

Thẩm Minh Lan không thêm lời nào, chỉ cầm thuốc rồi rời khỏi phòng khám.

Về đến nhà, Thẩm Minh Lan cất thuốc trong phòng riêng, không định để Tiểu Bảo biết.

Sau đó xem giờ, chuẩn bị ra đón Tiểu Bảo tan học.

Trên đường về nhà, Tiểu Bảo ngồi ở ghế phụ, trông có vẻ rất vui.

Thẩm Minh Lan vừa lái xe vừa hỏi:

“Đi học thôi mà sao trông vui thế?”

Tiểu Bảo gật đầu, rồi từ trong cặp lôi ra một bông hoa đỏ gấp bằng giấy, giơ lên khoe:

“Anh rể xem này, đây là phần thưởng hôm nay giáo tặng cho em!”

Thẩm Minh Lan bật , đưa tay xoa nhẹ lên mái tóc tròn trĩnh của cậu bé:

“Tiểu Bảo của chúng ta giỏi quá!”

Tiểu Bảo lập tức tít mắt, hàm răng trắng lấp lóe dưới nụ rạng rỡ.

Thẩm Minh Lan khẽ thở dài một tiếng.

Quả nhiên, trẻ con là những sinh linh có khả năng quên đi nỗi đau nhanh nhất.

Ngày mới đón Tiểu Bảo từ nhi viện về, nhiều đêm còn nghe thấy thằng bé trốn trong chăn khóc thút thít.

Nhưng nhờ sự kiên nhẫn và dẫn dắt của , chỉ hơn nửa tháng, Tiểu Bảo đã có thể buông bỏ phần nào những ký ức đau buồn.

Thằng bé vui vẻ, cởi mở hơn trước rất nhiều.

Anh tin rằng… nếu Giang Thanh Nguyệt có thể thấy Tiểu Bảo bây giờ, chắc chắn cũng sẽ rất vui.

Trên đường về, Tiểu Bảo ríu rít kể đủ thứ chuyện thú vị ở trường.

Thẩm Minh Lan lắng nghe, gật đầu phụ họa, ánh mắt dịu dàng như thể đang nâng niu tất cả.

Những ngày bình lặng và ấm áp như , trôi qua nhanh đến khó tin.

Ngày 14 tháng 10. Đêm.

Như thường lệ, trước khi ngủ, Thẩm Minh Lan ghé qua phòng Tiểu Bảo, sợ thằng bé lại đạp chăn.

Nhưng khi tay vừa chạm vào tay nắm cửa, đã nghe thấy bên trong vọng ra tiếng khóc khe khẽ.

Anh đứng lặng một lúc, rồi mới chậm rãi đẩy cửa bước vào.

Ngồi xuống cạnh giường, kéo chăn xuống, để lộ khuôn mặt Tiểu Bảo đỏ bừng vì khóc.

“Đừng khóc nữa. Mai mình xin nghỉ học một hôm nhé.”

Tối nay, khi ăn cơm, đã nhận ra tâm trạng của Tiểu Bảo có chút khác thường.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...