18
“Anh…” — tiếng Tiểu Bảo vang lên, kéo Thẩm Minh Lan trở về thực tại.
Anh cố gắng đè nén cảm , xoa đầu thằng bé:
“Gọi là rể đi, thích cách gọi đó.”
Anh gượng , rồi khẽ :”Được rồi, xuống xe thôi, chúng ta về nhà.”
Tiểu Bảo ôm chặt chiếc ba lô, ngoan ngoãn theo trở về.
Lâm Tinh Nhiễm và Độ Mục đều cảm thấy.
Giúp Thẩm Minh Lan nhận nuôi Tiểu Bảo chính là quyết định đúng đắn nhất.
Từ khi thằng bé dọn đến.
Thẩm Minh Lan như quay lại dáng vẻ ban đầu.
Ấm áp, ôn hòa, và ổn định hơn.
Chỉ có một điều vẫn không thể vượt qua.
Anh không dám bước vào phòng cấp cứu.
Nghiêm trọng hơn.
Chỉ cần bước chân vào bệnh viện.Cơ thể lập tức xuất hiện phản ứng.
Tháng Chín, Tiểu Bảo vào lớp Một.
Ban ngày, ngôi nhà lại trở nên vắng lặng.
Những tấm rèm kéo kín khiến ánh sáng trong phòng khách mờ tối.
Thẩm Minh Lan ngồi trên sofa.
Tháo bỏ lớp mặt nạ bình thản mà mình vẫn đeo mỗi ngày.
Chỉ còn lại đôi mắt trống rỗng, chết lặng.
Anh bật chiếc điện thoại mà Giang Thanh Nguyệt để lại.
Một lần nữa phát lại đoạn ghi âm của :”Thẩm Minh Lan… em đau lắm.”
“Nếu biết em chết rồi… sẽ vui không?”
“Trước đây em từng khiến tổn thương như thế.
Chắc hận em lắm, phải không?”
“Ừm… Thẩm Minh Lan… đừng buồn… hãy sống thật tốt nhé…”
Thẩm Minh Lan lạnh, đưa tay tắt đoạn ghi âm:”Giang Thanh Nguyệt… em thật tàn nhẫn.”
Anh hiểu quá rõ .Cô biết chắc rằng.Khi nghe tin ra đi.
Anh sẽ suy sụp.Sẽ bấu víu mọi thứ còn sót lại về .
Vì thế, để lại những lời này.Chỉ để nhắc phải sống tiếp.
Anh gục mặt, dùng sức xoa mạnh lên khuôn mặt của mình.
Rồi cầm lấy chìa khóa xe bước ra khỏi nhà.
Nửa tiếng sau.Anh đứng trước một cánh cửa gỗ chạm hoa văn màu trắng.
Đẩy cửa bước vào:”Lão Lê, tôi… đến khám bệnh.”
Người đàn ông mặc áo sơ mi hoa.
Đang tưới cây ngoài ban công.
Nghe thấy tiếng gọi liền đặt bình tưới xuống.
Quay lại rồi khẩy:”Lại trêu tôi đấy à?”
Anh bước vào phòng.
Sửa lại tay áo.
Tiện tay đưa cho Thẩm Minh Lan một lon nước.
Hai người vốn là học cấp ba.
Đến đại học tuy khác trường.
Nhưng vì cùng một thành phố.
Họ vẫn thường xuyên hẹn nhau chơi bóng.
Lão Lê học tâm lý học.Khi trước mỗi lần Thẩm Minh Lan buồn.
Anh thường hay :”Tôi chắc phải đặt lịch khám với cậu thôi.”
Thế hôm nay.
Anh bỏ đi nụ thường trực trên mặt.
Lạnh lùng :
“Lão Lê… tôi không đâu.”
Lão Lê lập tức thẳng vào mắt .
Chỉ một cái liếc.
Anh nghiêm mặt, khoác lên chiếc áo blouse trắng:”Vào phòng khám chuyện.”
Ánh sáng trong phòng khám sáng rõ.
Không gian mở và thoáng đãng.
Thẩm Minh Lan và Lão Lê ngồi đối diện nhau.
Ngay cả trong trạng thái thả lỏng hiếm hoi này.
Khóe môi vẫn cố gắng gượng một nụ .
Lão Lê nhíu mày thật chặt:”Đã xảy ra chuyện gì ?”
Trên bàn việc.
Một khối rubik rối tung đang lặng lẽ nằm đó.
Thẩm Minh Lan cầm khối rubik trong tay, vô thức xoay nó từng vòng.
“Giang Thanh Nguyệt… đã chết rồi.”
Lão Lê nghe , hai bàn tay đang đan trước ngực siết chặt hơn hẳn.
Không ai hiểu rõ quá khứ giữa Thẩm Minh Lan và Giang Thanh Nguyệt hơn .
Năm xưa, Thẩm Minh Lan đã lấy cớ tìm để gặp gỡ , tốn biết bao tâm tư mới tiếp cận .
Dù những năm gần đây họ ít liên lạc, Lão Lê biết rất rõ vị trí của Giang Thanh Nguyệt trong lòng quan trọng đến mức nào.
Anh trầm ngâm một lúc, rồi cẩn trọng hỏi:
“Bây giờ… cậu nghĩ thế nào?”
Thẩm Minh Lan không ngẩng đầu, chỉ khẽ hỏi lại câu từng với Độ Mục trước đây:
“Lão Lê, cậu xem… liệu không gian song song có thật sự tồn tại không?”
Lão Lê cau mày, đoán không rõ đang lảng tránh, hay câu hỏi này thật sự liên quan đến Giang Thanh Nguyệt.
Anh dõi theo từng thay đổi trên khuôn mặt Thẩm Minh Lan, không bỏ sót bất kỳ chi tiết nào.
“Có lẽ… là có đấy. Có lẽ ở một không gian khác, có những người vẫn đang sống rất tốt.”
Ngón tay đang xoay khối rubik của Thẩm Minh Lan bỗng khựng lại.
Lão Lê hiểu ra điều gì đó, không thêm nữa.
Thẩm Minh Lan lặng đi, chẳng biết bao lâu sau mới chậm rãi ngẩng đầu, về phía :
“Tớ… mơ thấy ấy rồi.”
Không biết từ lúc nào, Lão Lê đã rót một cốc nước ấm, đặt lên bàn cạnh .
Thẩm Minh Lan từ tốn kể lại giấc mơ của mình, từng chi tiết rõ ràng như thật.
“Trong mơ, mọi thứ đều chân thực đến đáng sợ. Tớ có thể cảm nhận nhiệt độ cơ thể của Thanh Nguyệt, thậm chí khi bị thương còn cảm thấy đau.”
“Đến mức tớ không thể phân biệt đâu là mơ, đâu là thật.”
Anh càng , giọng càng run rẩy, cảm theo đó dâng cao.
Lão Lê chỉ khẽ hỏi:
“Vậy… bây giờ thì sao? Cậu vẫn còn mơ thấy ấy chứ?”
Khuôn mặt Thẩm Minh Lan thoáng chốc trở nên trống rỗng, ngơ ngác.
Anh lắc đầu:
“Không… không còn nữa.”
Bạn thấy sao?