Nhịp Đập Trái Tim [...] – Chương 14

14

Ngay khoảnh khắc thấy , Thẩm Minh Lan đã lao về phía đó.

Anh kịp thời chặn bóng, trước khi nó kịp đập vào người .

Anh thở phào, quay đầu gương mặt đôi mắt sáng lấp lánh của Giang Thanh Nguyệt:

“Em không sao chứ?”

Giang Thanh Nguyệt cong khóe mắt, nhẹ: “Em không sao, cảm ơn .”

“Anh còn chưa hỏi, em tên gì?”

Thẩm Minh Lan vừa định mở miệng thì một luồng ánh sáng trắng chói lóa bất ngờ bùng nổ từ người Giang Thanh Nguyệt.

Thẩm Minh Lan theo phản xạ nhắm chặt mắt.

Xung quanh bỗng chốc trở nên tĩnh lặng lạ thường.

Anh cảm giác có một luồng sức mạnh kéo mình lùi ngược thật nhanh, rồi cả cơ thể mất đi trọng lực, như đang rơi vào một vực sâu không đáy.

Thẩm Minh Lan không biết mình đã dùng bao nhiêu sức mới mở mắt ra .

Nhưng trước mắt không còn Giang Thanh Nguyệt, chỉ có trần nhà trắng xóa và ánh sáng yếu ớt từ chiếc đèn chùm.

Ngoài cửa sổ, trời đã sáng rõ.

Bên cạnh, điện thoại vẫn đang phát đoạn ghi âm:

“Dạo này luôn mơ thấy Minh Lan, tính ra thì hôn lễ của ấy và Tinh Nhiễm cũng sắp tới rồi…”

Giữa chừng, im lặng rất lâu, rồi tiếng nhẹ nhàng vang lên: “Thẩm Minh Lan, kiếp này có duyên không phận, kiếp sau…”

Đoạn ghi âm chưa phát hết thì màn hình đột ngột tối đen.

Thẩm Minh Lan cầm lên xem, thì ra điện thoại đã hết pin.

Anh mím môi, nằm lại xuống sofa, ánh mắt vô hồn chằm chằm vào chiếc đèn chùm trên trần.

Đêm qua chỉ là một giấc mơ… lại cảm thấy mọi thứ trong mơ quá đỗi chân thật.

Thật đến mức bây giờ, vẫn còn nhớ rõ cảm giác lòng bàn tay rung lên khi chặn quả bóng ấy.

Sao có thể chỉ là một giấc mơ chứ?

Không biết vì mở mắt quá lâu hay do cảm dồn nén, vành mắt Thẩm Minh Lan cay xè, nước mắt cứ trào ra không ngừng.

Anh nâng cánh tay, che lấy đôi mắt đỏ bừng của mình.

Không rõ đã qua bao lâu, ở cửa vang lên tiếng đập dồn dập.

Giọng Độ Mục vang lên bên ngoài: “Minh Lan, cậu có ở nhà không?”

“Thẩm Minh Lan! Lên tiếng đi chứ!”

Người nằm trên sofa cuối cùng cũng khẽ đậy.

Anh chậm rãi đứng dậy, bước ra cửa, mở khóa.

Bàn tay Độ Mục suýt nữa tát thẳng vào mặt Thẩm Minh Lan.

Anh ta đôi mắt đầy tia máu của , rồi lại lớp râu xanh lún phún nơi cằm , một lúc lâu chẳng thốt nổi lời nào.

Thẩm Minh Lan liếc một cái: “Có chuyện gì?”

Độ Mục lúc này mới kịp phản ứng: “Cậu không đến công ty, cũng không liên lạc , tôi lo quá nên qua xem sao.”

“Cậu gì mà mãi mới chịu mở cửa thế?”

Thẩm Minh Lan cụp mắt xuống: “Điện thoại hết pin rồi.”

Giọng khàn đặc, nghe không ra có gì khác thường.

Thế , quen biết nhau bao năm, Độ Mục quá hiểu .

Thẩm Minh Lan tuyệt đối không thể bình tĩnh như !

Độ Mục muốn gì đó, cuối cùng chẳng mở miệng , chỉ có thể Thẩm Minh Lan lặng lẽ lấy quần áo sạch rồi bước vào phòng tắm.

Anh và Thẩm Minh Lan quen nhau khi còn ở nước ngoài.

Lúc đó, Thẩm Minh Lan giống như một cái xác không hồn, sống máy móc theo vòng lặp ký túc xá, giảng đường, căng-tin.

Nếu không ai bắt chuyện, ta sẽ chẳng một lời.

Độ Mục là cùng phòng, ban đầu hai người cũng chỉ gật đầu chào xã giao.

Sau này, chính phát hiện Thẩm Minh Lan thường xuyên ngồi một chỗ, chằm chằm vào màn hình điện thoại mà thất thần, vì tò mò nên ghé đầu thử.

Trên màn hình điện thoại, là một tấm ảnh thẻ nền đỏ.

Trong ảnh, trạc đôi mươi, đôi mắt sáng trong, nụ rực rỡ.

Độ Mục trêu: “Người cậu thầm thích đấy à?”

Thẩm Minh Lan vốn chưa từng có biểu cảm gì, mà lần đầu tiên ngẩng đầu lên, thẳng vào và nghiêm túc : “Là .”

Độ Mục chỉ nghĩ ta sĩ diện, không chịu thừa nhận sự thật.

Dù gì từ lần đầu gặp, Thẩm Minh Lan chưa bao giờ nhắc đến việc có người , hơn nữa đi du học lâu như , sao có thể không một cuộc gọi, không một tin nhắn?

Nhưng biểu cảm của Thẩm Minh Lan khi đó thật sự khiến người ta không dám thêm.

Thế là từ đó, Độ Mục biết, Thẩm Minh Lan có một rất nhiều năm.

Chỉ là hai người ăn ý với nhau, không bao giờ nhắc lại.

Thời gian trôi qua, Thẩm Minh Lan dần trở lại bình thường hơn.

Nhưng hiện tại, Độ Mục có cảm giác ta lại quay về trạng thái như lần đầu họ gặp.

Đang nghĩ thì Thẩm Minh Lan đã tắm xong bước ra.

Giữa lông mày còn vương vẻ u ám, câu đầu tiên ra là: “Cậu tin vào sự tồn tại của thế giới song song không?”

Độ Mục ngẩn ra: “Cậu hỏi cái này gì?”

Thẩm Minh Lan mím môi, cuối cùng chỉ lắc đầu: “Không có gì, tôi đi bệnh viện.”

Nói xong, cầm chìa khóa ra khỏi cửa.

Độ Mục cảm thấy có gì đó không ổn, không nghĩ nhiều, liền đi theo.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...