13
Đến khi mở mắt ra lần nữa…
Anh đang đứng trong khuôn viên một ngôi trường học.
Bên cạnh là bảng thông báo, dán danh sách giải thưởng của cuộc thi Hóa học.
Thẩm Minh Lan sững sờ tấm ảnh Giang Thanh Nguyệt dưới hạng mục giải nhất, đầu óc trống rỗng, phản ứng không kịp.
Anh nhớ, lúc Giang Thanh Nguyệt đạt giải nhất cuộc thi Hóa học, đang học năm ba đại học.
Còn thì đến trường này tìm học cấp ba, và ngay tại chỗ này, chỉ một cái liếc mắt đã bị nụ rực rỡ của trên bảng thông báo cuốn hút.
Chính là vị trí đang đứng bây giờ.
Đang mải đắm chìm trong ký ức, bỗng từ xa vọng lại vài giọng nữ sinh.
“Lại là tiết của lão Trần hói nữa, chán muốn chết luôn.”
“Đúng đó, mà còn khó tính nữa, mình chẳng dám lén chơi điện thoại.”
Những câu quen thuộc như một lá bùa, khiến Thẩm Minh Lan đứng chết lặng, không sao nhúc nhích.
Đến giây tiếp theo, một giọng gần như khắc sâu vào tận xương tủy vang lên.
“Đừng than vãn nữa, sắp vào học rồi, mau đi thôi.”
Toàn thân Thẩm Minh Lan cứng đờ, chậm rãi quay đầu lại.
Anh thấy vài khoác tay nhau, vừa trò chuyện vừa bước về phía giảng đường.
Cô đứng ngoài cùng bên phải hơi nghiêng mặt, làn da mịn màng.
Ánh nắng rọi xuống gương mặt ấy, sáng đến mức đẹp không thật.
Đồng tử Thẩm Minh Lan co rút, bật thốt lên: “Giang Thanh Nguyệt!”
Giang Thanh Nguyệt khựng lại, nghiêng đầu đầy nghi hoặc.
Cô chăm quan sát gương mặt hai giây, rồi hỏi: “Chúng ta… quen nhau à?”
Đúng rồi… lúc này, chưa từng gặp .
Lần đầu tiên bọn họ thật sự quen biết, chính là buổi chiều hôm ấy, sau khi Giang Thanh Nguyệt tan học.
Thẩm Minh Lan khi đó đang chơi bóng rổ cùng cấp ba, còn Giang Thanh Nguyệt đi ngang qua.
Quả bóng trùng hợp rơi đúng lên vai …
Nhưng hiện tại, tất cả những chuyện đó vẫn chưa xảy ra.
Thẩm Minh Lan mím môi, cố đè nén niềm vui mừng khôn xiết vừa mất lại .
Nhưng phản ứng rất nhanh, chỉ tay về phía bảng thông báo sau lưng mình: “Cái này… là em đúng không?”
Giang Thanh Nguyệt nụ sáng rực trên gương mặt , hơi khó hiểu, vẫn gật đầu: “Đúng… có chuyện gì không?”
Khoảnh khắc này, Thẩm Minh Lan lại bỗng thấy căng thẳng.
Anh lục túi quần mấy lần, mãi mới lấy điện thoại ra.
“Có thể… cho xin cách liên lạc không?”
Các cùng phòng bên cạnh Giang Thanh Nguyệt lập tức che miệng khúc khích.
Một nàng tính hoạt bát còn cố nháy mắt trêu:
“Cho số đi~”
Ban đầu Giang Thanh Nguyệt chẳng nghĩ gì, bị , mặt lập tức đỏ bừng.
Cô vội vàng nhập thông tin của mình vào điện thoại , sau đó quay đầu nhỏ: “Đi thôi, đi thôi, sắp trễ học rồi.”
Tiếng cùng phòng lại tiếp tục trêu chọc:
“Thanh Nguyệt, phản ứng của cậu lạ nha.”
“Tớ cũng thấy thế. Trước giờ đâu phải chưa từng có ai xin số, sao lần này lại đỏ mặt ?”
“Nhưng mà… công nhận chàng này đẹp trai ghê, tớ thấy cậu cũng lòng rồi đúng không~”
Có lẽ vì bị trúng tim đen, Giang Thanh Nguyệt bước nhanh hơn, cúi gằm mặt, chẳng buồn đáp lại.
Thẩm Minh Lan đứng tại chỗ, lặng lẽ bóng lưng rời đi.
Niềm phấn khích trào dâng trong tim dần tan biến, chỉ còn sót lại một chút chua xót.
Bao lâu rồi… chưa từng thấy một Giang Thanh Nguyệt tươi sáng, sống đến thế này?
Bảy năm trôi qua, dài đến mức tựa như cả một thế kỷ.
Anh ngây người đứng mãi, cho đến khi bóng hoàn toàn biến mất giữa dòng người mới hoàn hồn.
Anh cúi đầu số điện thoại Giang Thanh Nguyệt vừa lưu trong máy, ngẩn ngơ rất lâu.
Chính là dãy số quen thuộc, mà đã thuộc nằm lòng.
Không phải số mới, cái số đổi sau khi chia tay .
Màn hình điện thoại tự tắt, phản chiếu gương mặt hiện tại của .
Không phải gương mặt tiều tụy, già nua hôm nay… Mà là khuôn mặt hồi đại học, vẫn còn mang theo chút ngang tàng, phóng khoáng.
Thẩm Minh Lan đưa tay véo má mình, ánh mắt mở lớn, khó tin đến mức nghẹn lời.
Nhưng chưa kịp suy nghĩ kỹ, một bàn tay vỗ lên vai : “Đến sớm thế, đi thôi, ra sân bóng với tao.”
Thẩm Minh Lan chẳng do dự lấy một giây, lập tức đi theo.
Bởi vì biết…
Lần gặp tiếp theo với Giang Thanh Nguyệt, chính là ở sân bóng rổ.
Chỉ là lần này, Thẩm Minh Lan hoàn toàn chẳng có tâm trạng chơi bóng, cả người như mất hồn.
Bạn dùng vai hích nhẹ: “Hôm nay sao thế? Hồn vía bay đâu hết rồi?”
Thẩm Minh Lan mím chặt môi, chỉ lắc đầu, ánh mắt vẫn dán chặt vào một hướng.
“Cứ chỗ đó gì, có vợ cậu đứng đó à?”
Thẩm Minh Lan còn chưa kịp trả lời, trong tầm mắt đã xuất hiện bóng dáng Giang Thanh Nguyệt.
Giống hệt như trong ký ức, một quả bóng vốn nên lao thẳng vào rổ, vì có người nhảy lên đập văng ra, nên bay thẳng về phía Giang Thanh Nguyệt.
“Cẩn thận!”
Bạn thấy sao?