12
Thẩm Minh Lan cũng bước theo, thằng bé lặng lẽ nhét từng món đồ vào chiếc ba lô nhỏ.
Cuối cùng, Tiểu Bảo lấy một chiếc điện thoại, đưa cho , câu đầu tiên sau bao ngày:
“Đồ của chị… ít lắm. Chiếc điện thoại này… cháu để cho .”
Trong chiếc điện thoại này, cậu từng thấy ảnh của Thẩm Minh Lan, nên những ngày qua mới dám theo ra vào.
Cậu nghĩ, chị đã mất rồi, ít nhất cũng nên để lại thứ gì đó cho Thẩm Minh Lan kỷ niệm…
Giống như trong chiếc ba lô nhỏ của mình, cậu vẫn giữ chiếc dây buộc tóc mà chị từng dùng.
Thẩm Minh Lan đứa trẻ chỉ sau một đêm đã trưởng thành, tim thắt lại, đau đến không thở nổi: “Cháu… không muốn theo sao?”
Tiểu Bảo ngước mắt , rồi lắc đầu thật chậm.
Nếu đi theo Thẩm Minh Lan… cậu chỉ là gánh nặng mà thôi.
Cậu giơ tay vẫy: “Tạm biệt, .”
Rồi xoay người, đi theo viện trưởng của viện phúc lợi, rời khỏi căn nhà.
Thẩm Minh Lan đứng lặng trong căn phòng trống trải, cảm giác trái tim mình như bị khoét đi một mảng lớn.
Anh mở khóa điện thoại, gọi một cuộc gọi đi.
“Tinh Nhiễm… giúp chỉnh lại những bức ảnh gửi cho em… đổi gương mặt thành của Thanh Nguyệt.”
Lâm Tinh Nhiễm sững người: “Nhưng… em không có ảnh của chị Thanh Nguyệt mà?”
Thẩm Minh Lan khẽ nhắm mắt: “Anh có.”
Chỉ là… những bức ảnh đó, tất cả đều đã từ bảy năm trước.
Những thứ liên quan đến Giang Thanh Nguyệt, đều giữ gìn rất cẩn thận.
Lâm Tinh Nhiễm im lặng một lúc, rồi khẽ : “Được… em sẽ xong sớm nhất có thể.”
Cúp máy, Thẩm Minh Lan ngồi một mình trong căn nhà ấy cho đến tận tối, mới khóa cửa rời đi.
Về đến nhà riêng, khi hoàn toàn chỉ còn lại một mình, mới bật khóc nức nở.
Khóc đến mức thở không nổi, nghẹn cả cổ họng, lúc này mới nhớ ra mình vẫn chưa xem chiếc điện thoại Tiểu Bảo để lại.
Ốp điện thoại của Giang Thanh Nguyệt có bốn chữ: “Khỏe mạnh, bình an.”
Tim như bị ai dùng dao nhọn đâm một nhát thật sâu.
Anh ấn sáng màn hình, rồi mới sực nhớ Tiểu Bảo chưa từng cho mật khẩu.
Nhưng không hiểu vì sao, ngón tay tự nhập vào sáu chữ số: 151108.
Ngày 08/11/2015.
Ngày và Giang Thanh Nguyệt chính thức bên nhau.
Điện thoại rung khẽ, mở khóa thành công.
Ngón tay Thẩm Minh Lan cứng đờ, rất lâu vẫn không dám đậy.
Anh sợ… sợ trong chiếc điện thoại này chẳng có thứ gì liên quan đến mình.
Nhưng lại càng sợ… sẽ thấy những bí mật mình chưa từng biết.
Giằng co rất lâu, cuối cùng vẫn chọn mở ra.
Màn hình chính của điện thoại rất sạch sẽ, chỉ có vài ứng dụng cần thiết.
Giống như cuộc sống của … chẳng hề có lấy một chút niềm vui nào.
Nhưng rõ ràng nhớ, Giang Thanh Nguyệt từng rất thích chia sẻ cuộc sống lên mạng.
Trang điểm đẹp một chút, ăn một miếng bánh ngon, xem một bộ phim hay, đều sẽ đăng lên.
Thẩm Minh Lan siết chặt vạt áo trước ngực, cắn môi, rồi mở phần ghi âm trong mục ứng dụng gần đây.
Anh liếc ngày tháng, hôm nay là 7/8.
Trong điện thoại, bản ghi âm đầu tiên bắt đầu từ 15/7, đúng cái ngày hai người gặp nhau ở nghĩa trang…
Sau đó, mỗi ngày đều ghi một đoạn.
Ngày 15/07/2025 – 22:31
“Có hơi khó chịu… hình như lại sốt rồi.”
“Hình như vừa nãy nằm mơ thấy ác mộng, tỉnh dậy thì chẳng nhớ gì nữa.”
“Ừm… chết sẽ có cảm giác thế nào nhỉ? Nói thật, em hơi sợ…”
“Nhưng mà nghĩ đến một thế giới khác, nơi có người đang chờ em… thì lại cảm thấy, hình như cũng chẳng đáng sợ đến .”
“Bên ngoài sáng quá… hôm nay trăng tròn thế nào nhỉ? Tiếc là bây giờ em chẳng rõ nữa.”
“Ừm… hôm nay lại thấy Thẩm Minh Lan rồi… đứng trước bia mộ của Tinh Miên, ấy đi cùng Tinh Nhiễm.”
“Hai người họ thật xứng đôi… đúng kiểu tài tử giai nhân, đứng cạnh nhau đẹp đến mức khiến người ta ngưỡng mộ.”
“Nói thật thì… em có chút ghen tỵ. Nhưng… họ hạnh phúc thì cũng tốt.”
Giọng ngắt quãng, như nghĩ gì nấy, chẳng có mạch logic rõ ràng.
Cuối cùng là một tiếng thở dài rất khẽ: “Thẩm Minh Lan… chắc chúng ta gặp nhau một lần… sẽ ít đi một lần nhỉ… Tiếc là… hôm nay em chẳng rõ mặt …”
Ngực Thẩm Minh Lan thắt chặt như bị nước biển nhấn chìm, từng đợt từng đợt trào lên.
Anh thở không nổi, đầu lưỡi đắng nghét, trái tim như bị cọ xát lên giấy nhám, bỏng rát đau đớn.
Ngày 16/07/2025 – 08:12
“Lại sống thêm một ngày nữa… thật tốt.”
“Tiểu Bảo không chịu đi học… mọi người đều trẻ con rất nhạy cảm… chắc thằng bé không biết gì đâu, đúng không?”
“Tiếc là em vẫn chưa hạ sốt… nếu không, em đã định đưa Tiểu Bảo đến công viên giải trí rồi.”
“Thằng bé lớn thế này rồi… mà chưa từng đi lần nào.”
“Ừm… hôm nay không ra ngoài, chắc cũng sẽ không gặp Thẩm Minh Lan nữa nhỉ…”
Nghe giọng Giang Thanh Nguyệt vang lên đều đều, chẳng biết từ lúc nào, mí mắt Thẩm Minh Lan trĩu xuống.
Bạn thấy sao?