Nhìn Vào Mắt Anh – Chương 3

18

Nhưng may mà các món khác cũng rất ngon.

Tôi ăn liền hai bát cơm, Lê Dạng tôi ăn mà ánh mắt đột nhiên trở nên… nhân từ một cách khó hiểu.

Có lẽ do lần thể hiện vừa rồi hơi thất bại, ta rủ tôi ngày mai đi ăn lẩu, coi như bù lại.

“Tuyệt! Tôi muốn ăn loại cay nhất!”

Hôm sau, tôi chọn một quán lẩu Tứ Xuyên có đánh giá cao nhất.

Vừa xuống xe, tôi và Lê Dạng liền choáng váng trước cảnh đông nghịt người.

Anh ta còn chưa kịp mở miệng, nhân viên phục vụ đã nhanh tay nhét ngay số thứ tự vào tay ta.

Hai đứa con số 139 trên phiếu, lại nghe loa thông báo đang gọi đến số 34, lập tức rơi vào trầm mặc.

Cũng chính nhờ khoảnh khắc này, tôi nhận ra tôi và Lê Dạng có một điểm chung.

Cứng đầu.

Người ta có câu “Đã đến rồi thì phải thử”, tôi nhất quyết phải xem quán này ngon đến mức nào.

Vậy là hai đứa cày game suốt ba tiếng trong khu chờ, từ rank Kim Cương, ta kéo tôi lên tận rank Cao Thủ, cuối cùng cũng đến lượt.

Tôi hào hứng phất tay, “Mấy món khác tùy chọn, nhất định phải có hai phần sách bò và một phần thăn bò!”

19

Một tối nọ, tôi vừa đắp mặt nạ xong thì mẹ gọi video đến.

“Lại đẹp nữa hả?”

Tôi dựng điện thoại lên, đáp, “Bí quyết giữ mãi tuổi thanh xuân đó mẹ!”

Mẹ tôi trợn mắt.

“Chú của con có một thiếu gia nhà giàu đang theo đuổi con hả?”

Tay tôi khựng lại giữa không trung, lập tức nhớ đến Chu Tử Vi.

“Sao biết ạ? Con từ chối lâu rồi mà.”

“Chú con với ba cậu ta có ăn chung, hôm trước trò chuyện cờ nhắc đến thôi.”

Mẹ dặn dò đầy nghiêm túc, “Đừng có đương bừa bãi, nhất là mấy đứa ăn chơi trác táng.”

“Biết rồi mà.”

“Thế có ai để ý chưa? Mẹ kiểm tra giúp con một chút?”

Tôi lắc đầu, “Làm gì có ai đâu. Mà mẹ thích kiểu người như Lê Dạng đúng không? Con mẹ không giữ nổi đâu.”

Mẹ chép miệng trách tôi không có chí tiến thủ, chuyện thêm vài câu rồi cúp máy.

Lúc này, cùng phòng của tôi bưng một chậu nho đến, tiện tay đưa cho tôi vài quả.

“Yên Yên, cậu với Lê Dạng thân nhau lắm à?”

Với gương mặt điển trai và danh tiếng ở trường, ta cũng có kha khá fan hâm mộ, cùng phòng tôi chính là một trong số đó.

“Không thân lắm đâu, bọn tớ là cùng lớp cấp ba chưa từng quá thân thiết.”

Cô ấy hào hứng kéo ghế ngồi xuống.

“Hồi đó ấy có đương không? Chắc nhiều người theo lắm nhỉ?”

Tôi suy nghĩ một lúc, thật sự chưa từng nghe qua tin đồn nào về ta.

“Cấp ba thì không, còn trước đó thì tôi không biết. Trông ta có vẻ thuộc kiểu chăm học.”

Đúng lúc đó, Lê Dạng nhắn tin cho tôi.

Bạn cùng phòng cố giữ phép lịch sự mà không dám lén, thấy ấy cố nén sự tò mò đến phát tội nghiệp, tôi liền .

“Anh ta bảo mai đừng quên mang tài liệu, thầy cần dùng.”

Bạn cùng phòng lập tức gật đầu lia lịa.

Sau đó lại tám thêm mấy câu về Lê Dạng, rồi vui vẻ quay về chỗ.

20

Tạ Duẫn Phi có trai rồi, kéo tôi đi chơi escape room kinh dị cùng hai người họ.

Tôi thẳng thừng từ chối, “Tớ không muốn bóng đèn đâu.”

“Ấy dà, thân của tớ, cậu là người gan dạ nhất mà! Không có cậu tớ không dám chơi đâu.”

“Tớ còn rủ cả Lê Dạng nữa đấy. Tớ bảo cậu cũng đi, ấy mới đồng ý. Nếu cậu không đi, chắc tớ bị ta mất!”

“…Được rồi.”

Hiện tại mối quan hệ giữa tôi và Lê Dạng đang ở giai đoạn mơ hồ, không trò chuyện quá nhiều, cũng không có hành thân mật.

Thế , chỉ cần nghe thấy tên ta, tôi lại để tâm hơn bình thường.

Vì tắc đường nên tôi đến trễ, ba người kia đã đứng đợi trước cửa khu trò chơi.

Bạn trai của Tạ Duẫn Phi không quá cao, đeo kính, có vẻ thư sinh.

Ban đầu tôi nghĩ ta là kiểu hiền lành ít , vừa mở miệng đã khiến tôi sửng sốt.

Hóa ra ta cũng thuộc dạng nhiều, giống hệt .

Đúng là “Không phải người một nhà, không vào chung một cửa.”

Lần trước Lê Dạng mời tôi ăn một bữa đắt đỏ, tôi vẫn còn cảm thấy ngại.

Vậy nên lần này, escape room do tôi trả tiền.

Dù sao vài trăm nghìn cũng chẳng bằng một phần lẻ trong bữa ăn hôm đó.

Nghĩ đến con cua hoàng đế hôm đó, tôi vẫn cảm thấy tiếc nuối.

Tôi liếc Lê Dạng với ánh mắt phức tạp, thở dài một hơi.

Lê Dạng: “?”

21

Escape room hôm nay có chủ đề ký túc xá nữ.

Vừa bước vào là một hành lang dài, hai bên có tổng cộng sáu phòng ngủ và một nhà vệ sinh.

Bên trong gần như không có ánh sáng, chỉ có những biển báo lối thoát hiểm phát ra thứ ánh sáng xanh nhạt.

Chúng tôi chỉ có một chiếc đèn cầy, Tạ Duẫn Phi nhét vào tay tôi, bắt tôi dẫn đường.

Vừa đẩy cánh cửa đầu tiên bên trái, có ai đó nắm lấy cổ tay tôi.

Tôi quay đầu —là Lê Dạng.

Anh ta giữ vẻ mặt bình tĩnh, trông có vẻ chẳng sợ gì cả.

Nhưng bàn tay đang nắm tôi lại run lên rất rõ ràng.

Hóa ra, Lê Dạng cũng biết sợ sao?

Lúc chia nhau tìm manh mối, tôi đang kiểm tra một chiếc giường trong phòng ngủ thì bất ngờ nghe thấy tiếng hét của Tạ Duẫn Phi.

Tôi vội quay đầu, chỗ ấy đứng ban nãy không biết từ lúc nào đã treo lủng lẳng một cái đầu giả.

Lê Dạng âm thầm dịch đến cạnh tôi, vừa định gì đó, thì ngay trước mặt tôi, chiếc giường đột nhiên bật lên một con búp bê giả.

Anh ta không hét lên, theo phản xạ liền lùi nhanh vài bước.

Thuận tiện kéo tôi lùi theo.

Tôi nghe thấy hơi thở rối loạn của ta.

Trong phút chốc, tôi chủ nắm lấy tay ta.

Lê Dạng sững người, hơi thở lập tức ngừng lại một nhịp.

22

Chỉ đến khi qua ải và đèn sáng trở lại, tôi mới buông tay ta ra.

Lòng bàn tay hơi ướt mồ hôi, tôi tiện tay lau vào áo ta.

Tạ Duẫn Phi tôi đầy ẩn ý, ánh mắt “tôi hiểu hết rồi”.

“Mai là giao thừa, bờ sông Nam Giang có bắn pháo hoa đấy. Quá hợp để hẹn hò luôn, đúng không ?”

Cô ấy cố to, nhấn mạnh hai chữ “hẹn hò”.

Tim tôi khẽ rung lên, vô thức liếc Lê Dạng.

Trùng hợp thay, ta cũng đang tôi.

Ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu—tôi muốn nhân cơ hội này đối diện ta mười giây, xem thử tương lai của hai chúng tôi sẽ ra sao.

Nhưng Lê Dạng nhanh chóng thu ánh mắt lại, vành tai hơi đỏ.

Anh ta hắng giọng một cái, rồi :

“Ngày mai đi xem không?”

“Đi!”

23

Tối giao thừa, tôi trang điểm tỉ mỉ, đứng trước gương lựa đồ rất lâu.

Tâm trạng bỗng nhiên cực kỳ mong chờ “cuộc hẹn” tối nay.

Chúng tôi hẹn nhau lúc bảy giờ, pháo hoa sẽ bắt đầu lúc chín giờ.

Tôi và Lê Dạng đi dạo quanh công viên ven sông Nam Giang, vừa đi vừa trò chuyện.

Ánh đèn đường phản chiếu lên hàng mi dài của ta, lúc ta cúi xuống tôi, nhịp tim tôi bỗng lỡ mất một nhịp.

Trong lúc chuyện, tôi vô thấy hai bóng dáng quen thuộc ở phía đối diện.

Tôi nheo mắt kỹ—

Là bố mẹ tôi!

Tôi đứng khựng tại chỗ.

Lê Dạng dừng bước, nghi hoặc tôi.

“Là bố mẹ tôi! Mau đi nhanh!”

Tôi vội kéo tay áo ta, định chạy trốn.

Nhưng ta lại giữ chặt tôi, mạnh hơn, kéo tôi về phía mình.

Do mất thăng bằng, suýt nữa tôi đã nhào vào lòng ta.

“Chạy gì? Không chào một tiếng à?”

Tôi nghẹn lời.

Lúc còn học cấp ba, mẹ tôi đã thích ta ra mặt, thậm chí tôi còn sợ bà quá nhiệt mà dọa ta chạy mất.

Giờ mà để họ thấy hai đứa đi cùng nhau, không biết bà sẽ gì nữa…

Nhưng chưa kịp tìm cách thoát thân, bố mẹ tôi đã nhận ra tôi, nhanh chóng bước tới.

“Yên Yên?”

Mẹ tôi gọi, rồi ngay lập tức thấy Lê Dạng.

“Chào , cháu là Lê Dạng ạ.”

Nụ của mẹ tôi giãn rộng đến tận mang tai, đặc biệt là khi thấy ta đang nắm tay tôi.

“Tiểu Lê đúng không, nhớ mà! Vừa đẹp trai vừa chững chạc, không ngờ hai đứa lại…”

Tôi vội vàng ngắt lời bà, “Mẹ đừng hiểu lầm! Hai đứa con chỉ là thôi!”

Lê Dạng liếc tôi một cái, ánh mắt khó hiểu.

Tôi cảm thấy mặt mình nóng ran, nhanh chóng tìm cớ tiễn bố mẹ đi.

Trước khi đi, mẹ tôi còn không quên mời Lê Dạng đến nhà ăn cơm.

Anh ta mỉm gật đầu, “Chắc chắn rồi ạ.”

24

Pháo hoa sắp bắt đầu, chúng tôi tìm một vị trí đẹp để ngắm.

Người đông nghịt, Lê Dạng sợ tôi bị xô đẩy nên trực tiếp ôm lấy vai tôi, che chắn tôi trong lòng ta.

Xung quanh vô cùng ồn ào, tôi vẫn nghe rõ nhịp tim của ta—nhanh hơn cả tôi.

Bông pháo hoa đầu tiên nổ tung trên bầu trời, ánh sáng rực rỡ soi sáng cả đám đông.

Từng đợt pháo hoa liên tiếp vút lên, Lê Dạng bỗng xoay người tôi lại, ánh mắt sáng rực tôi chăm .

“Thẩm Yên Yên, thích em.”

Đồng thời, tôi thẳng vào mắt ta mười giây.

Hình ảnh tương lai lập tức xuất hiện—Lê Dạng mặc vest, mỉm vươn tay về phía tôi.

Tiếng pháo hoa vang dội khắp bầu trời, tôi vẫn nghe rõ ràng câu của ta.

“Em có muốn không?”

Tôi bật , “Tất nhiên là muốn.”

Lê Dạng chậm rãi cúi xuống, đặt một nụ hôn nhẹ lên môi tôi.

25

Sau khi chính thức hẹn hò, dường như không có nhiều thay đổi, ngoại trừ việc có thể công khai nắm tay và hôn nhau.

Chúng tôi không chỉ là người , mà còn giống như đôi thân.

Bước vào năm tư, sắp phải đi thực tập, tôi hỏi Lê Dạng định gì.

Anh ta thản nhiên : “Về nhà thừa kế gia sản.”

Tôi cứ tưởng ta nên không để tâm lắm.

Từ trước đến giờ, Lê Dạng chưa từng nhắc đến bố mẹ mình, ngay cả những buổi họp phụ huynh hồi cấp ba cũng không thấy họ xuất hiện.

Tôi nghĩ có lẽ ta có chuyện khó , nên cũng không hỏi nhiều.

Tôi nộp đơn xin thực tập vào một công ty nhỏ, đã nhận rồi, mà đến ngày báo danh lại bị từ chối.

“Xin lỗi Thẩm, đây là quyết định từ cấp trên, chúng tôi cũng vừa nhận thông báo.”

Cảm giác như bị chơi một vố, tôi cũng chẳng thể gì, chỉ có thể tiếp tục ứng tuyển nơi khác.

Tối hôm đó, tôi gọi video cho Lê Dạng, kể lại chuyện này.

Anh ta hỏi tôi tên công ty, tôi liền ra.

Hôm sau, ta bảo với tôi rằng công ty đó là chi nhánh thuộc tập đoàn của Chu Tử Vi.

Chính cậu ta đã cố ra lệnh không cho tôi vào thực tập.

Tôi vừa giận vừa bất lực—công ty đó có triển vọng tốt, vị trí ứng tuyển cũng rất phù hợp với ngành học của tôi, tôi đã dự định nếu tốt có thể ở lại lâu dài.

“Không sao đâu, Yên Yên.”

Lê Dạng an ủi tôi.

“Em không cần ứng tuyển công ty khác nữa, ngày mai cứ đợi tin là .”

“Hả?”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...