11
Cuối kỳ, công việc hội sinh viên bận rộn hơn hẳn, tôi và Lê Dạng cũng có nhiều cơ hội trao đổi hơn.
Trước kỳ nghỉ đông, hội sinh viên tổ chức một buổi team-building dành cho các thành viên năm nhất mới vào.
Trong nhóm có một nam sinh ăn mặc cực kỳ sành điệu, trên người toát lên hai chữ “nhà giàu”.
Anh ta thản nhiên ngồi xuống cạnh tôi, ra sức lấy lòng.
Sắc mặt Lê Dạng tối sầm lại một cách kỳ lạ.
Cậu ta giới thiệu mình tên là Chu Tử Vi, là người thừa kế của một tập đoàn nào đó, chung là một thiếu gia giàu có.
Tôi gượng hai tiếng, chẳng mấy bận tâm.
Nhưng tên này lại quá dai dẳng, ngày nào cũng lượn quanh tôi, thậm chí còn tặng hoa.
Mà không phải hoa bình thường…
Là một xe hoa.
Tôi bị pha tỏ hoành tráng của ta dọa sợ, lắp bắp không biết gì.
“Yên Yên, nhé! Tiền của , em cứ tiêu thoải mái!”
Bạn bè ta hò reo cổ vũ, thậm chí còn đốt hai quả pháo giấy.
“Đoàng! Đoàng!”
m thanh đó tôi bừng tỉnh.
“Xin lỗi, tôi không có ý định đương, cảm ơn vì đã thích tôi.”
Nói xong, tôi xoay người bỏ chạy.
12
Rất nhanh sau đó, ảnh chụp buổi tỏ lan truyền khắp các diễn đàn, tôi gần như bị bè nhắn tin hỏi thăm đến bội thực.
【1.】
Tin nhắn của Lê Dạng chen lẫn trong vô số tin nhắn khác.
Tôi đã quen với kiểu nhắn tin một con số của ta, liền trả lời lại 【2】.
【Ra sân bóng rổ, có chuyện cần .】
Khi tôi đến nơi, Lê Dạng vừa ném vào một cú ba điểm chuẩn xác.
Trời mùa đông mà ta vẫn mặc phong phanh, trên trán lấm tấm mồ hôi.
Những vây quanh sân hét lên đầy phấn khích, tôi giật bắn mình.
Nhìn thấy tôi, Lê Dạng gì đó với họ, sau đó cầm áo khoác đi về phía tôi.
Anh ta giơ tay ra trước mặt tôi.
Tôi ngơ ngác ta.
“Không biết mang nước cho người chơi bóng à?”
Tôi bừng tỉnh, rồi chỉ về phía những kia.
“Họ mang cho nhiều lắm rồi kìa.”
“Hừ.”
Lê Dạng lạnh hai tiếng, “Nhiều bằng một xe hoa không?”
“……”
Anh ta kéo tôi đến một gốc cây, tôi lấy khăn giấy từ túi ra đưa cho ta lau mồ hôi.
“Tên đó là con nhà giàu mới nổi, người thì đếm không xuể. Em sẽ không bị hắn ta lừa gạt chứ?”
Trên mặt ta lộ rõ vẻ ghét bỏ, trùng khớp hoàn toàn với hình ảnh tôi đã tiên đoán.
Sau đó, ta ra câu mà tôi đã nghe thấy từ trước.
Nhưng lần này, là phiên bản đầy đủ.
“Thẩm Yên Yên, không muốn thấy em dính dáng đến hắn ta nữa.”
13
Đến tôi – một đứa ngốc nghếch trong chuyện cảm – cũng bắt đầu nhận ra có điều gì đó giữa tôi và Lê Dạng.
Hai giờ sáng vẫn chưa ngủ , tôi nhắn tin cho Tạ Duẫn Phi.
【Phải sao đây, hình như Lê Dạng thích tớ…】
Cô ấy là cú đêm chính hiệu, gần như trả lời ngay lập tức.
【Bây giờ cậu mới nhận ra à?】
【?】
Từ hôm đó, hình ảnh về nụ hôn của Lê Dạng cứ hiện lên trong đầu tôi.
Khiến tôi thường xuyên thất thần, mất tập trung.
14
Kỳ nghỉ đông, tôi nhận tin Tô Thần bị tai nạn xe, nghe bị gãy xương chân phải, mọi người rủ nhau đến bệnh viện thăm ấy.
Dù không quá thân thiết, gặp nhau nhiều lần trong các buổi họp lớp, tôi cũng coi như bè.
Vì , tôi mua hai thùng trái cây rồi đến bệnh viện.
Tô Thần cảm ơn mọi người, duy chỉ có tôi là không ấy với, cảm giác có chút khó hiểu.
Tôi ngồi một bên gọt táo, lặng lẽ nghe họ chuyện.
“Lê Dạng không đến sao?”
Tô Thần hỏi.
Lớp trưởng lấy điện thoại ra, “Để tớ gọi cho cậu ấy.”
Tô Thần đặt tay lên điện thoại của lớp trưởng, “Không cần đâu, nếu không lại giống như tớ đang cố sự ý.”
Mọi người , không ai nhắc đến chuyện này nữa.
Bỗng nhiên, ấy quay sang tôi.
“Nghe Yên Yên có trai rồi à? Tớ thấy ảnh trên diễn đàn của trường cậu.”
“Cái gì cơ?”
Lớp trưởng ngạc nhiên.
“Không có đâu, chỉ là một đàn em thôi.”
Tô Thần mỉm , nhẹ giọng .
“Không sao đâu Yên Yên, Chu Tử Vi là người thừa kế tập đoàn Thịnh Châu, nhà giàu, đẹp trai, cũng không có gì đáng xấu hổ cả.”
“Nhưng mà…”
Cô ấy tôi, nụ không đổi.
“Chỉ là không ngờ cậu không bận tâm đến quá khứ ăn chơi của ta thôi. Nhưng cũng phải cẩn thận đấy.”
Vài câu nhẹ nhàng đầy ẩn ý, lập tức gán cho tôi cái mác “ham tiền”.
Tôi nhíu mày, định phản bác.
Nhưng đúng lúc đó, một giọng nam trầm quen thuộc vang lên ở cửa.
“Chẳng phải đã chỉ là một đàn em thôi sao? Đồn bậy không cần trả giá à?”
Lê Dạng bước vào, tiện tay đặt món quà mang theo xuống bàn.
Tô Thần lộ vẻ lúng túng, “Xin lỗi, tớ cứ tưởng Yên Yên ngại không dám thừa nhận. Nhưng tớ nghe có người thấy Chu Tử Vi gắp đồ ăn, còn đút cho cậu ấy nữa cơ mà.”
“Cái gì?” Tôi sửng sốt.
“Tôi với ta chỉ mới ăn chung đúng một lần, hôm đầu tiên đi team-building. Lúc đó còn chẳng quen biết, rốt cuộc ai bịa chuyện vô lý ?!”
Tạ Duẫn Phi cũng lên tiếng giúp tôi, “Yên Yên không phải kiểu người dễ dãi đâu, chắc cậu nghe nhầm rồi, Tô Thần.”
“Thế thì tốt, không thì tôi lại tưởng cậu có trai rồi mà vẫn còn dây dưa không rõ ràng với Lê Dạng.”
Tô Thần lạnh lùng buông một câu.
“Đủ rồi.”
Lê Dạng mất kiên nhẫn.
“Là tôi đang theo đuổi Thẩm Yên Yên. Và chuyện riêng của người khác cũng không liên quan đến cậu, đúng chứ?”
Anh ta kéo tay tôi.
“Lần này coi như đến thăm bệnh, chúc cậu mau chóng hồi phục. Sau này đừng gọi tôi vì mấy chuyện như thế này nữa.”
15
Lê Dạng đang theo đuổi tôi?
Tại sao tôi không biết?!
Chính chủ đã ra mà cũng chẳng buồn giải thích với tôi.
Chắc chỉ là thuận miệng để giải vây thôi nhỉ?
Tôi cũng không hỏi thêm, chỉ cảm ơn ta rồi quay người đi vào khu chung cư.
“Thẩm Yên Yên.”
Tôi quay đầu, ta đầy nghi hoặc.
“Ngày mai đi chơi với tôi đi.”
16
Lê Dạng dẫn tôi đến khu du lịch núi Liên Hoa nổi tiếng trong thành phố.
Rất nhiều người đến đây để trượt tuyết và đi cáp treo.
Giờ sinh viên đại học đang nghỉ đông, lượng khách đông gấp bội.
“Anh định trượt tuyết à?”
Nhưng ta lắc đầu, thành thật đáp:
“Tôi không biết trượt.”
“Hả?”
Vậy mà hai đứa lại leo lên cáp treo.
Tôi sợ độ cao nên nắm chặt thanh vịn bên cạnh, không dám xuống.
Lê Dạng liếc tôi mấy lần, khóe môi thấp thoáng ý .
“Cười cái gì mà ? Chưa thấy ai sợ độ cao à?”
Anh ta không trả lời, nụ càng rõ ràng hơn.
“Một lát nữa là đến đoạn vực sâu nhất đấy, sợ quá thì có thể bám vào tôi.”
“Ai thèm bám vào ?”
Miệng , xuống vực sâu bên dưới, tôi lập tức nhắm mắt, tay phải quơ đại, nắm chặt lấy tay ta.
Lê Dạng bị tôi bóp chặt đến mức phải rên lên một tiếng đau đớn.
Sau khi xuống cáp treo, mặt tôi tái nhợt cả đi.
Lê Dạng bàn tay đỏ ửng của mình, vẫn còn tâm trạng an ủi tôi.
“Để bù lại, tôi mời em ăn cơm nhé.”
Tôi lập tức vui vẻ trở lại.
17
Chúng tôi đến một nhà hàng nổi tiếng trong thành phố, nơi mà tôi chưa bao giờ dám bước vào.
Nhìn nội thất xa hoa đắt đỏ, tôi nuốt nước bọt, kéo nhẹ tay áo ta.
“Thật ra đi ăn lẩu là rồi mà.”
“Không sao, tôi cũng giàu lắm, không thua kém gì Chu Tử Vi đâu.”
Tôi còn tưởng ta , cho đến khi chúng tôi vào hẳn phòng VIP.
Món ăn cuối cùng mang lên…
Một con cua hoàng đế to gấp hai lần đầu tôi.
Tôi trợn mắt , không thốt nên lời.
“Không lừa em đâu, quán này hiếm có lắm đấy.”
Tôi vẫn chưa hoàn hồn, Lê Dạng tưởng tôi ngại không dám ăn, đang định trấn an thì tôi lí nhí :
“Tôi dị ứng hải sản…”
“……”
Chúng tôi nhau vài giây, không khí chợt trở nên vô cùng ngượng ngập.
Bạn thấy sao?