Nhìn Vào Mắt Anh – Chương 1

Từ hồi cấp ba, tôi đã tránh xa cùng bàn như tránh rắn rết.

Lý do chẳng có gì to tát, chỉ là tôi có một khả năng đặc biệt—

Chỉ cần vào mắt đối phương trong mười giây, tôi sẽ thấy một cảnh tượng về tương lai của chúng tôi.

Tôi từng “thấy” cảnh cậu ta lạnh lùng bảo tôi cút đi, nắm tay siết chặt, ánh mắt đầy cảm hỗn loạn.

Không ngờ lên đại học, chúng tôi lại vô học cùng trường.

Thậm chí trong một hoạt nhóm, còn bị nhau đắm đuối”.

Nhưng lần này, tôi thấy cậu ta cúi xuống hôn lên vành tai tôi, rồi từng chút một chạm vào má, lướt qua môi, càng ngày càng sâu hơn…

Khoan đã, cậu ta thích tôi sao?!

1

Trong phòng KTV, hai nam sinh đang song ca một bản ca.

Có người lấy bộ bài trong phòng ra, đề nghị chơi “Thật hay Thách”.

Có người ngồi xuống cạnh tôi, vừa quay đầu đã chạm phải ánh mắt lạnh nhạt của Lê Dạng.

Hồi cấp ba, chúng tôi từng ngồi cùng bàn một tháng, khả năng đặc biệt của tôi chưa từng có hiệu lực với cậu ta, vì cậu ta chưa bao giờ tôi, đừng là đối mắt mười giây.

Có lần tôi đưa bài kiểm tra cho cậu ta, vô chạm vào tay, cậu ta lập tức cứng đờ.

Tôi đôi tai đỏ rực của cậu ta, rồi lại khuôn mặt không cảm , thậm chí có phần khó ở, chân thành hỏi:

“Cậu nóng lắm à? Tôi có quạt giấy nè.”

Lê Dạng tôi một cái, không đáp.

2

Tôi và Lê Dạng cùng đỗ vào một trường đại học trong thành phố, thậm chí còn cùng ngành.

Gặp nhau không ít lần, cậu ta chưa bao giờ chào tôi, tôi cũng lười nhiệt với một tảng băng.

Kéo suy nghĩ về thực tại ta ngồi rất gần, tôi có thể ngửi thấy mùi nước giặt quen thuộc trên người ta, cùng với làn gió nhẹ khi cậu ta vươn tay rút bài.

Tôi vô thức rút một lá, lại là lá Joker nhỏ.

“Mau mau mau, Joker lớn ở đâu?”

Tôi yếu ớt giơ tay, thầm mong Joker lớn rơi vào tay một nữ.

Nhưng Lê Dạng đặt bài xuống bàn—là một lá Joker lớn.

Tôi ta, “……”

Mọi người reo hò, bắt chúng tôi rút thẻ “Thách thức”.

Tôi định lấy thẻ “Thật”, bị Tạ Duẫn Phi bên cạnh đánh mạnh vào mu bàn tay.

Đau quá nên đành rụt tay lại, Lê Dạng đã rút bài xong.

“Nhìn nhau trong mười lăm giây, wow!”

“Trời ơi, đây là hai người đẹp nhất lớp đó nha!”

Không khí sôi nổi, chỉ có Tô Thần ngồi đối diện tôi là sắc mặt không vui, uống nước liên tục.

Chơi thì phải chịu, tôi quay đầu đối mắt với Lê Dạng.

Đôi mắt ta rất đẹp, ánh lạnh lùng như nước, tôi đỏ mặt một cách khó hiểu.

Đến giây thứ mười, một cảnh tượng lướt qua trước mắt tôi—

Lê Dạng đứng dưới một gốc cây, ánh mắt đầy chán ghét, một câu:

“Thẩm Yên Yên, tôi không muốn thấy nữa.”

Tôi giật mình mạnh một cái, hoảng hốt thu ánh mắt lại.

Vì chưa đủ mười lăm giây đã né tránh, nên tôi thua.

Dưới tiếng cổ vũ của mọi người, tôi cạn ly rượu trên tay.

Lê Dạng có vẻ không vui, chơi thêm hai ván rồi bỏ cuộc.

3

Về đến ký túc xá, tôi vẫn còn nghĩ đến ánh mắt trong cảnh tượng kia.

Điện thoại rung hai lần, tôi mở ra, hóa ra là tin nhắn của Lê Dạng.

【1.】

Từ khi kết WeChat đến giờ, gần như chưa bao giờ nhắn tin, lần cuối cùng là để bàn giao công việc hội sinh viên.

【?】 Tôi nhắn lại một dấu hỏi.

【Về ký túc xá chưa?】

Không ngờ Lê Dạng cũng quan tâm đến sự an toàn của cùng lớp, tôi vui vẻ trả lời:

【Về rồi.】

Đối phương không nhắn lại nữa.

Tôi đặt điện thoại xuống, đưa ra một quyết định quan trọng.

4

Nếu sau này ta sẽ ghét tôi, thì tôi cứ tránh xa ta là .

Nghĩ , tôi thẳng tay chặn ta, định khi nào cần thì bỏ chặn sau.

Hôm sau chỉ có một tiết học vào buổi tối, mà lại còn là lớp ghép với Lê Dạng.

Tôi cố đi sớm hai mươi phút để chọn một chỗ trong góc.

Vừa bước xuống lầu, tôi đã thấy bóng dáng cao gầy, điển trai của ta.

Vừa thấy tôi, ánh mắt ta lập tức dán chặt vào.

Tôi vội vàng tăng tốc, coi như không thấy, dù sao ta cũng chẳng có lý do gì để tìm tôi.

Nhưng Lê Dạng chân dài ba bước thành hai, nhanh chóng đuổi kịp, thậm chí còn túm lấy cổ áo sau của tôi.

Cảm giác như bị trăn quấn chặt đến nghẹt thở.

Tôi lảo đảo lùi lại hai bước, may mà giữ giọng của mình.

“Anh cái gì đấy?!”

Lê Dạng cũng nhận ra mình hơi quá đà, khẽ :

“Xin lỗi.”

“Nhưng sao lại chặn tôi?”

Nhanh đã phát hiện rồi à.

“Tay trượt, lỡ ấn thôi.”

Anh ta tôi, rõ ràng không tin.

“Vậy giờ trượt tay lần nữa, bỏ chặn đi.”

Dưới ánh mắt chằm chằm của ta, tôi đành phải gỡ chặn.

Lúc này ta mới buông tha cho tôi.

5

Tưởng xong chuyện, tôi vừa định bước đi thì ta lại kéo tôi lại.

“Gì mà gấp thế, còn lâu mới vào học mà.”

“Tôi hỏi muốn gì nữa, đại thiếu gia?”

Tôi sắp trợn trắng mắt đến nơi rồi, người tôi vừa định né tránh sao đột nhiên lại bám riết thế này?

“Ánh mắt cậu cứ lảng tránh tôi, tôi xấu lắm à? Hôm qua chơi game cũng …”

Anh ta nâng cằm tôi lên, ép tôi thẳng vào mắt mình.

“Nhìn vào mắt tôi, chứng minh rằng tôi không xấu đi.”

“……”

Hồi đi học ai là người chưa từng liếc tôi dù chỉ một cái ?

Mười giây trôi qua một cảnh tượng khác lại xuất hiện.

Trong đó, Lê Dạng khẽ cúi mắt, từ từ nghiêng người về phía tôi, rồi…

Hôn tôi.

Khoan đã.

Hôn ai cơ?

Là tôi á?!

6

Sắp đến kỳ nhập học của tân sinh viên, theo thông lệ hằng năm, hội sinh viên năm ba sẽ chọn huấn luyện viên quân sự.

Xui xẻo thay, tôi trúng tuyển.

Nhìn làn da trắng nõn mình vất vả dưỡng bấy lâu, tôi thở dài một hơi.

Lúc đi ký tên nhận quân phục, tôi cờ gặp Lê Dạng cũng đến lấy đồ.

Anh ta lấy size 190, thấy tôi điền chiều cao 165 thì bật .

Tôi cảm giác bị phạm.

Hùng hổ trừng ta một cái, rồi nhanh chóng lấy đồ, quay lưng rời đi.

7

Huấn luyện quân sự kéo dài mười bốn ngày, may mà nắng không quá gắt, tôi vẫn có thể bôi một lớp kem chống nắng thật dày.

Những tân sinh viên mặc đồng phục rằn ri xanh dương, tràn đầy phấn khích khi bước vào đại học, ríu rít không ngừng.

Lê Dạng phân huấn luyện viên trưởng, chẳng cần trực tiếp huấn luyện, chỉ việc thổi còi ra lệnh lúc nghỉ giải lao.

Thật quá bất công.

Tôi bĩu môi chê bai trong lòng.

Lúc tôi đang huấn luyện học viên đứng nghiêm, Lê Dạng bỗng đi tới, không biết kiếm ở đâu ra một cây dù.

Anh ta đứng bên cạnh tôi, bóng dù chỉ vừa vặn che bên cạnh, hoàn toàn không che tôi.

“!”

Vài nữ sinh thấy ta, ánh mắt sáng rỡ, thỉnh thoảng còn lén , khe khẽ bàn tán.

“Im lặng!”

Tôi quay đầu Lê Dạng, “Nhiệm vụ của huấn luyện viên trưởng là quấy rối buổi huấn luyện à?”

Anh ta vô tội nhún vai, “Tôi đâu có gì, cũng chẳng gì.”

“Thật không?” Tôi cố ý nâng giọng, lớn tiếng , “Huấn luyện viên trưởng muốn mời mọi người uống nước chanh, cả lớp hãy cảm ơn ấy bằng một tràng pháo tay nào!”

Sinh viên lập tức hò reo phấn khích.

Lê Dạng vẫn giữ nguyên nét mặt, trong mắt thoáng hiện ý , dù , tôi vẫn cảm nhận ta lườm tôi một cái.

Hai mươi phút sau, tôi nhâm nhi ly nước chanh đá mát lạnh, tâm trạng cực kỳ sảng khoái.

8

Buổi huấn luyện diễn ra khá suôn sẻ, dù Lê Dạng thường xuyên đến rối tôi.

Mỗi khi tôi mệt quá thì dứt khoát kéo ta ra thay mình huấn luyện.

Tuy đội của chúng tôi không có thành tích cao, lại chiếm cảm của nhiều tân sinh viên.

Có một nữ sinh đến xin WeChat của Lê Dạng, tôi không chút do dự đưa ngay.

Tối đó, Lê Dạng gửi cho tôi một dấu hỏi chấm, chắc hẳn WeChat của ta đã bị kết quá tải.

Tôi khúc khích, nhắn lại: “Hí hí.”

Xong rồi tôi cất điện thoại đi, tiếp tục học bài.

9

Vài tháng sau, nhóm cấp ba lại rủ nhau họp lớp, tổng cộng có hơn mười người đến.

Khi tôi tới, chỉ còn hai chỗ trống cạnh Tạ Duẫn Phi và Tô Thần, tôi liền ngồi xuống cạnh Tạ Duẫn Phi.

“Thẩm Yên Yên, Lê Dạng không đến sao?”

Lớp trưởng hỏi tôi.

“Tôi sao mà biết ?”

Lớp trưởng bỗng tỏ vẻ bừng tỉnh, “Thằng nhóc này chậm thật đấy.”

Tôi vô thức ngẩng đầu, lại vô bắt gặp ánh mắt chăm của Tô Thần.

Cô ấy khẽ mỉm với tôi.

Chưa đầy vài phút sau, Lê Dạng cũng đến.

Thấy chỗ trống bên cạnh Tô Thần, ta phớt lờ luôn, trực tiếp kéo ghế qua ngồi cạnh lớp trưởng.

Tô Thần cắn môi, không gì.

10

Bữa ăn gần kết thúc, Tô Thần đứng dậy đi về phía Lê Dạng.

Anh ta vẫn cúi đầu chuyện với lớp trưởng, không có ý ngẩng lên.

“Lê Dạng, em có chuyện muốn với .”

Anh ta chậm rãi ngẩng lên, ánh mắt đầu tiên lại chạm ngay vào ánh hóng chuyện của tôi.

Sau đó, ta nghiêng đầu về phía Tô Thần.

“Có chuyện gì?”

Tô Thần lấy ra một hộp quà, đưa cho ta.

Lê Dạng không nhận, chỉ im lặng chờ ấy tiếp.

“Em thích , từ hồi cấp ba đã thích rồi. Nhưng trước giờ em chưa đủ dũng khí, mong có thể cho em một cơ hội… hẹn hò với em nhé?”

Không gian lặng đi trong vài giây, sau đó có người vỗ tay trêu chọc.

Khuôn mặt Tô Thần đỏ bừng, mong chờ câu trả lời của ta.

“Xin lỗi.”

“Hả?” Tô Thần sững sờ, đứng đó ngượng ngùng.

Nhưng Lê Dạng đã thu lại ánh mắt, lại liếc tôi một cái.

Bạn bè của Tô Thần vội bước tới hòa giải, kéo ấy về chỗ.

“Điều này chứng tỏ Lê Dạng không phải là người dễ dãi đâu. Tiểu Thần, hai người chưa hiểu nhau nhiều, bắt đầu từ bè trước không phải tốt hơn sao?”

Tô Thần gật đầu, không thêm gì.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...