Nhìn Thấu Lòng Người – Chương 8

7

 

"Yên Yên, con thật sự không đi nữa sao?" Mẹ tôi đỏ hoe mắt, ôm chặt lấy vai tôi, không muốn rời.

 

Tôi gật đầu: "Bố mẹ, Dương Dương, bệnh của con, con tự biết rõ. Chữa không khỏi thì tiền mất tật mang, mà nếu có chữa khỏi, chắc cũng để lại di chứng nghiêm trọng. Ở quê không khí trong lành, môi trường thoải mái. Con sẽ ở đây với bà, ở bao lâu thì ở bấy lâu. Mọi người đừng lo cho con."

 

Mẹ tôi ôm tôi khóc không thành tiếng, bố và em trai tôi cũng chỉ lau mắt tượng trưng. Nhưng từ đầu đến cuối, chẳng ai sẽ bỏ ra một phần tiền đền bù giải tỏa để giành lấy cơ hội cứu mạng cho tôi.

 

"Yên Yên để con ở đây một mình, bố mẹ thực sự không yên tâm."

 

Bố tôi hắng giọng, cuối cùng cũng vào chuyện chính: "Con còn nhớ Hồ Quân không? Lúc nhỏ con luôn gọi ấy là Quân, cậu thiếu niên mười bốn mười lăm tuổi, mỗi ngày đi ra ngoài đều dắt theo con bé bảy tám tuổi là con đấy."

 

"Nhiều năm trước, cậu ấy đánh nhau với người khác, khiến một chân bị tật, giờ đã ngoài ba mươi mà vẫn chưa gặp người vợ phù hợp. Mấy năm gần đây, cậu ấy mở trang trại nuôi gà ở quê, tài sản cũng có đến mấy vạn."

 

"Trước khi đến đây, bác cả đã chuyện với cậu ấy. Nếu con đồng ý, cậu ấy sẵn sàng cưới con. Con biết đấy, bệnh của con không biết sau này còn phải tốn bao nhiêu tiền. Bố mẹ thực sự không có khả năng nếu cậu Hồ đồng ý, biết đâu đưa con lên thành phố lớn tìm bác sĩ chuyên khoa, còn có cơ hội chuyển biến tốt."

 

Khi bố tôi đang , từ ngoài sân vang lên tiếng cơ, Hồ Quân lái chiếc xe Mercedes màu đen đến trước sân nhà tôi.

 

Lần cuối tôi gặp ấy là trong buổi tiệc mừng khi tôi đỗ đại học. Anh ấy không thay đổi nhiều, nét mặt vẫn cứng cỏi, ánh mắt khá dữ dằn. Nhưng khi thấy tôi, nụ của ấy hiện rõ vẻ căng thẳng.

 

"Yên Yên, về rồi à? Chào , chào thím, mọi người đến đủ rồi?"

 

"Vào đây đi cậu Hồ, vào nhà ngồi, chúng ta chuyện." Ba tôi niềm nở, kéo Hồ Quân vào nhà. Một chân ấy bị tật phần thân trên vẫn luôn vững vàng, trông giống như một dây leo hoang dã cứng cỏi, không chịu khuất phục số phận.

 

Tôi ngẩn người một lúc, rồi đi theo vào nhà.

 

"Chú à, gì chứ, cháu nào có cầu gì khác? Yên Yên đồng ý lấy cháu, đó là phúc của cháu rồi. Chú yên tâm, cháu nhất định sẽ chăm sóc tốt cho ấy, dù phải tốn bao nhiêu tiền, cháu cũng sẽ không dễ dàng bỏ cuộc. Dù chữa không khỏi, cháu cũng sẽ nuôi ấy cả đời."

 

"Nhưng chúng ta là người nhà với nhau, hôm nay cháu cũng muốn rõ. Dù sao, Yên Yên cũng là con của thím. Cháu đã nhờ người tìm hiểu về căn bệnh của ấy rồi. Nếu mọi chuyện tốt đẹp, ai nấy đều vui mừng. Nhưng nếu có chuyện chẳng may, tuy cháu không hổ thẹn với lòng liệu thím có tin rằng cháu đã hết lòng hay không lại là chuyện khác."

 

"Chú, cháu không phải không tin nhân phẩm của gia đình cháu không muốn tương lai nếu cháu chỉ còn lại một mình, lại phải mang tiếng là chồng tồi, kẻ xấu. Nhỡ có ai đó đồn đại rằng cháu không mua thuốc tốt nhất cho vợ, không chăm sóc tốt cho ấy, không kịp thời này nọ. "

 

"Vì hôm nay, cháu đưa ra năm mươi nghìn tiền sính lễ. Từ nay, cháu sẽ không phiền gia đình ba người nữa. Hôm nay chúng ta lập một văn bản thỏa thuận, Yên Yên ở lại, sống cùng cháu. Từ giờ cháu sẽ lo cho ấy, còn thím coi như... À, đoạn tuyệt thì hơi nặng nề, ý là như thế. Chú thím thấy cháu đã rõ ràng chưa?"

 

Không đợi bố tôi phản ứng, em trai tôi đã đứng dậy trước: "Anh Quân, em hiểu rồi. Anh yên tâm, ý là sau này chị em sống với , chữa khỏi bệnh hay không cũng thế, em và bố mẹ sẽ không đến phiền hay đòi người. Tức là từ nay, gia đình em và chị coi như đoạn tuyệt quan hệ! Ý đó phải không?"

 

Hồ Quân giơ ngón cái: "Em trai thông minh lắm. Nhưng chúng ta phải trước, nếu sau này Yên Yên khỏe lại, sống bình thường như người khác, ấy cũng không có nghĩa vụ gì với gia đình. Điều này phải rõ ràng, đúng không?"

 

Bố mẹ tôi: "Được rồi, cứ theo lời cậu , hôm nay chúng ta lập thỏa thuận."

 

Tôi và Hồ Quân nhau, rồi quay sang ba mẹ, nước mắt rơi: "Bố mẹ, thật ra con rất không nỡ rời xa mọi người."

 

Bố tôi: "Không sao đâu con, cố gắng điều trị tốt, bố mẹ sẽ đến thăm con."

 

Một tờ thỏa thuận, với dấu vân tay của bốn người chúng tôi đã đặt xuống. Từ đó, tôi và bố mẹ, em trai, chính thức đoạn tuyệt quan hệ.

 

Lúc lên xe, mẹ tôi ôm tôi khóc nức nở: "Yên Yên, về đến nơi thì gọi điện cho mẹ, chăm sóc bản thân thật tốt nhé."

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...