Nhìn Thấu Lòng Người – Chương 5

4

 

Tôi thực sự không thể hiểu nổi. Tôi và Dương Minh nhau tự do, điều kiện hai gia đình không thể là ngang nhau đều thuộc tầng lớp lao . Nhà tôi cũng không thua kém nhà ta là bao nhiêu. Làm sao bọn họ có thể viết ra từng chữ một cái thỏa thuận tiền hôn nhân đầy điên rồ này?

 

Mẹ Dương Minh : "Trần Nhan, đây không phải ý của tôi, cũng không phải ý của Dương Minh, mà là của bố mẹ ."

 

Tôi: "???"

 

Mẹ Dương Minh: "Bọn họ tự mình một đằng một nẻo, thiên vị một cách trắng trợn. Bọn họ không quan tâm đến con của mình, thì sao chúng tôi trân trọng ? Chúng tôi cũng lo lắng rằng kết thông gia với gia đình như , sau này phiền phức sẽ kéo đến cả đống."

 

Tôi im lặng.

 

Đúng , nếu đứng ở góc độ của mẹ Dương Minh mà suy xét, người ta cũng chỉ đang muốn bảo vệ lợi ích của mình...

 

Tôi gọi điện cho Dương Minh, hỏi ta rốt cuộc là có ý gì.

 

"Dương Minh, mẹ cũng đang giận, em đừng vội, để xử lý xong công việc rồi về, về rồi chúng ta bàn bạc lại."

 

Tôi : "Không cần bàn bạc nữa, em chỉ hỏi , nghĩ thế nào?"

 

Dương Minh im lặng một lúc lâu rồi đáp: "Nhan Nhan, nghĩ em vẫn nên đi giành lấy những gì vốn thuộc về em... Bố mẹ em thiên vị như , mọi điều tốt đều dành cho em trai, sau này có khi chúng ta còn phải nuôi nữa, thật sự mà cũng không muốn."

 

Tôi đáp lại: "Em hiểu rồi, em về đây."

 

Tôi rời khỏi nhà Dương Minh, nhắn cho ta một tin chia tay. Anh ta không trả lời.

 

Thế giới của người trưởng thành không cần phải quá phức tạp.

 

Mẹ Dương Minh không sai chút nào, bố mẹ tôi không trân trọng tôi, lẽ nào tôi còn mong người ngoài hiểu và thông cảm cho nỗi khổ của mình?

 

Thật đáng tiếc, tôi đang nắm trong tay một khoản tiền lớn.

 

Bố mẹ tôi không có phúc, em trai tôi không có phúc, Dương Minh lại càng không có phúc.

 

Trên đường về nhà, tôi ghé vào một tiệm in, bảo chủ tiệm dùng phần mềm sắp xếp cho tôi một hồ sơ bệnh án. Sau đó tôi đưa cho ấy 200 nghìn, nhờ ấy khắc một con dấu của bệnh viện nào đó.

 

"Mẹ, sao con về đây?"

 

Mẹ tôi tôi bước vào, ngạc nhiên: "Dương Minh đưa con về à?"

 

Tôi lắc đầu: "Mẹ, con chia tay rồi."

 

Biểu cảm của mẹ tôi lập tức trở nên khó tả.

 

"Sao lại thế? Hai đứa đang tốt đẹp mà?"

 

Tôi : "Thật ra có một việc con chưa dám với bố mẹ..."

 

Tôi ôm lấy vai mẹ, cố gắng nặn ra vài giọt nước mắt.

 

Rồi từ trong túi lấy ra tờ bệnh án giả, trên đó ghi rõ "U thần kinh đệm nội sọ."

 

"Con đã chẩn đoán bị ung thư não."

 

Tôi vừa khóc vừa .

 

"Hôm đó tai nạn xe là do con đột nhiên bị chóng mặt rồi đ.â.m vào. Bác sĩ đây là ác tính, thậm chí việc con mất trí nhớ cũng có thể là do khối u này ra."

 

Tôi , Dương Minh thấy báo cáo của tôi rồi đòi chia tay, ta không cần tôi nữa. Bây giờ tôi lại bị mất trí nhớ, quên rất nhiều thứ, cũng không thể đi nữa.

 

"Mẹ ơi, cứu con với, con không muốn chết."

 

"Không sao đâu, mẹ sẽ tìm cách giúp con."

 

Mẹ tôi vừa lau nước mắt cho tôi, vừa quay vào trong gọi lớn: "Anh à! Nhan Nhan về rồi! Ra đây mau!"

 

5

 

Sau khi sắp xếp cho tôi ổn thỏa, bố mẹ lại trốn ra ban công để "họp kín." Có lẽ bọn họ nghĩ tôi đã ngủ thật ra tôi để hở một khe nhỏ trên cửa sổ phòng, có thể nghe thấy mọi thứ rõ mồn một.

 

Mẹ tôi: "Anh xem bệnh của Nhan Nhan có chữa khỏi không?"

 

Bố tôi: "Khó lắm. Tôi vừa hỏi người phẫu thuật thần kinh, có loại mở hộp sọ một lần là khỏi hẳn, có loại phải hai, ba lần. Nhưng cũng có trường hợp không xuống nổi bàn mổ, tiền mất tật mang."

 

Mẹ tôi nghẹn ngào: "Đúng là số khổ, sao Nhan Nhan nhà mình lại mắc phải căn bệnh đó chứ?"

 

Bố tôi rít một hơi thuốc: "Quan trọng là chi phí phẫu thuật không rẻ, ít thì mười hai, mười ba nghìn, nhiều thì ba mươi, năm mươi vạn. Nhưng điều quan trọng là sau khi phẫu thuật, kết quả thế nào thì không ai dám đảm bảo."

 

Mẹ tôi: "Vậy thì biết sao? Dù thế nào cũng phải đến bệnh viện kiểm tra lại, hỏi thêm bác sĩ chứ."

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...