Nhìn Thấu Lòng Người – Chương 4

Để thêm phiền toái cho chính mình và cho cả con cái sao?

 

"Dương Minh, em sẽ không chủ với bọn họ. Nhưng em sẽ để cho bọn họ có cơ hội hoặc ngầm ám chỉ hy vọng bọn họ nhận ra điều đó. Nhưng để chủ mở lời, vỡ mối quan hệ thì không cần thiết."

 

Bố mẹ thiên vị, em trai ích kỷ.

 

Nhưng dù sao bọn họ vẫn là gia đình của tôi.

 

Tôi không thể ngừng thương họ, chỉ là có một số điều không thể quay lại nữa.

 

Nhưng ít nhất, tôi vẫn còn có Dương Minh, tôi nghĩ thế.

 

Vào ngày lĩnh thưởng, từ sáng sớm, tôi đã nhờ Dương Minh xin nghỉ để đi tái khám với tôi.

 

Tuy nhiên, ta từ chối.

 

"Anh bận việc ở đơn vị, không thể đi . Em cũng đâu có khó chịu gì, hay để vài hôm nữa rồi đi?"

 

Những ngày gần đây, tôi cảm thấy rõ ràng ta có nhiều tâm sự, thái độ đối với tôi cũng lạnh nhạt đi đáng kể.

 

Anh ta không biết rằng tôi là đi tái khám thực ra tôi muốn ta đi cùng để lĩnh thưởng tờ vé số.

 

Nhưng nếu ta đã bận việc thì tôi sẽ tự đi một mình.

 

Tôi đeo kính râm và khẩu trang, che chắn kỹ lưỡng, đến sớm trước cửa văn phòng xổ số. Sau khi hoàn thành thủ tục, nhân viên thông báo với tôi rằng giải thưởng sẽ chuyển vào tài khoản trong vòng mười ngày việc.

 

Tôi rằng khi nhận tiền thưởng, tôi sẽ quyên góp hai trăm nghìn cho tổ chức của bọn họ.

 

Quản lý của bọn họ lập tức chạy ra bắt tay tôi, không ngừng cảm ơn.

 

Đó là quy trình tôi đã tìm hiểu trên mạng, lời hứa quyên tặng hai trăm nghìn sẽ khiến bọn họ hoàn tất thủ tục cho tôi trong thời gian ngắn nhất.

 

Đây không chỉ là vấn đề nhân tính mà còn là vấn đề niềm tin. Khi một người gặp may mắn, bọn họ càng phải biết cảm ơn và đền đáp.

 

Tôi nghĩ, tối nay về tôi sẽ với Dương Minh, chúng ta cần lên kế hoạch cho số tiền lớn này thật cẩn thận.

 

Nhưng tôi không ngờ rằng khi vừa bước vào nhà, mẹ của Dương Minh đã đến!

 

Trước đây tôi gặp mẹ của Dương Minh, bà ta luôn chào đón tôi bằng nụ , rất khách sáo và niềm nở.

 

Nhưng lúc này, khi thấy bà ta đến, biểu cảm rõ ràng có gì đó không đúng.

 

"Tôi đến đây chỉ muốn với vài lời."

 

"Trước hết, hãy cái này."

 

Mẹ Dương Minh ra hiệu cho tôi bước lại gần bàn trà.

 

Trên bàn đặt một tờ giấy A4 với rất nhiều điều khoản chi chít.

 

Tôi hỏi: "Thỏa thuận tiền hôn nhân?"

 

Mẹ Dương Minh đáp: "Không hẳn là chính thức, chỉ là trao đổi với trước. Nếu thấy chấp nhận , chúng ta sẽ tìm luật sư để soạn thảo lại."

 

Tôi cầm tờ thỏa thuận lên, lướt qua một lượt, mắt tôi như muốn rớt ra ngoài!

 

Mẹ Dương Minh vừa tôi vừa giải thích: "Điều đầu tiên, gia đình tôi sẽ đưa hai trăm nghìn tiền sính lễ, chủ yếu là để giữ thể diện cho cả hai bên. Nhưng vì đó chỉ là hình thức, nên số tiền này sẽ phải trả lại cho chúng tôi."

 

"Căn hộ của Dương Minh sẽ nhà ở của hai người. Đó là tài sản trước hôn nhân, không liên quan gì đến . Nếu có chuyện gì không may xảy ra, chẳng hạn như Dương Minh có mệnh hệ gì thì căn hộ này sẽ là của tôi và bố nó, không có quyền thừa kế."

 

"Hai người sẽ tổ chức đám cưới trước, sau đó chính thức sống cùng nhau. Trong vòng hai năm, phải mang thai. Khi đứa con đầu tiên ba tháng thì hai người có thể đăng ký kết hôn."

 

"Nếu đứa con đầu tiên là con , trong vòng hai năm nhất định phải sinh thêm đứa thứ hai. Thu nhập sau khi kết hôn của hai người, ai kiếm tiền thì người đó giữ, chi phí trong giai đoạn mang thai và nuôi con có thể để Dương Minh lo..."

 

Tôi thực sự không thể đọc tiếp, cũng không thể nghe thêm nữa.

 

"Thưa , đây là ý của hay là của Dương Minh?"

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...