3
Bố mẹ tôi vô cùng ngạc nhiên: "Nhan Nhan, con vẫn nhớ Dương Minh à?"
Tôi liên tục gật đầu: "Vâng, hình như con chỉ nhớ mỗi Dương Minh thôi. Ngoài những chuyện liên quan đến ấy, con không nhớ gì cả."
Tôi Dương Minh với ánh mắt đáng thương: "Dương Minh, đón em xuất viện không? Em muốn ở nhà một thời gian."
Tôi và Dương Minh học cùng trường đại học, đã ở bên nhau hơn ba năm, đang chuẩn bị tính chuyện kết hôn. Anh ta lớn hơn tôi hai tuổi, hiện tại việc trong một ngân hàng. Thu nhập ổn định, gia đình tử tế, ta cũng đẹp trai, sáng sủa. Quan trọng nhất là ta thật lòng với tôi.
"Chú, dì, hai người yên tâm, cháu sẽ chăm sóc Nhan Nhan chu đáo."
Dương Minh giúp tôi lấy hành lý, hứa hẹn chắc chắn với bố mẹ tôi.
Tôi bước vào xe, khi vừa ngồi xuống, nước mắt tôi đã rơi.
"Nhan Nhan, em sao ?" Dương Minh ôm lấy tôi, vẻ rất lo lắng.
"Em thấy chỗ nào không khỏe à?"
Vừa khóc, tôi vừa lắc đầu, rồi : "Dương Minh, còn nhớ không, trước đây chúng ta từng , sau khi kết hôn, em muốn sinh hai đứa con. Một trai, một , giống như em và em trai em."
Bởi vì từ nhỏ tôi đã sống rất hạnh phúc, tôi muốn tái hiện lại cảm giác hạnh phúc đó.
Dương Minh ngẩn người ngay tại chỗ: "Anh nhớ chứ! Nhưng mà không phải em... mất trí nhớ rồi sao?"
Tôi lắc đầu.
Tôi : "Em giả vờ thôi. Em chỉ định trêu bố mẹ một chút, không ngờ họ lại nhân cơ hội này muốn giấu nhẹm chuyện đền bù tái định cư của gia đình."
Dương Minh ngạc nhiên trong vài giây, giọng trở nên khàn khàn: "Em là khoản tiền đền bù tái định cư hơn một trăm vạn, bố mẹ em không định đưa cho em một xu nào, tất cả đều để lại cho em trai của em sao?"
Tôi cũng ngẩn người.
Tôi đã nghĩ rằng ít nhất vào lúc này, điều quan tâm hơn nên là những tổn thương mà tôi đã chịu trong chuyện này, chứ không phải chỉ là khoản tiền thuộc về ai.
Khi về đến căn hộ của Dương Minh, tôi viện cớ đau đầu vào phòng nằm nghỉ.
Tôi nghe thấy Dương Minh ở ngoài gọi điện thoại, chuyện hơn một tiếng đồng hồ, dường như đang gọi cho mẹ ấy…
"Nhan Nhan, có chuyện muốn với em."
Lúc tôi đang mơ màng ngủ thì Dương Minh bước vào. Anh ta kéo tôi ngồi dậy, đầu tôi vẫn còn hơi choáng váng.
"Nhan Nhan, chuyện đền bù tái định cư của gia đình em, em thực sự định bỏ qua như thế sao?"
Tôi giơ hai tay lên: "Vậy thì sao chứ?"
Ngôi nhà cũ là của bố mẹ tôi, số tiền đền bù bọn họ có quyền đưa cho em trai hay cho tôi, đó là lựa chọn của bọn họ. Tôi không có tư cách để tranh giành.
Dương Minh nhíu mày, suy nghĩ một lúc rồi : "Nhan Nhan, biết chuyện này không phải là việc nên nhắc đến. Nhưng bố mẹ em thiên vị như , chúng ta không thể chịu thiệt thòi mà không gì ."
"Anh nghĩ, lý do bố mẹ em khi em mất trí nhớ là vì bọn họ cảm thấy không tiện ra. Tại sao em không thật với bọn họ? Hơn một trăm vạn không phải số tiền nhỏ đâu, em xem căn hộ này của còn chưa tới tám mươi mét vuông."
"Ban đầu chúng ta dự định dùng số tiền đó để đổi lấy một căn lớn hơn, chẳng phải em còn muốn sinh hai đứa con sao?"
Tôi sờ bụng.
Thực sự bây giờ tôi chẳng muốn sinh đứa nào cả.
Nếu không thể thương con cái một cách công bằng và thật lòng, nếu không sẵn sàng tận hưởng niềm vui nuôi dạy con cái thì sinh ra để gì?
Bạn thấy sao?