Bà nội tôi đã mất tích, cả bốn em họ đều thở phào nhẹ nhõm.
Bọn họ nghĩ bà cụ đã một mình ra sau núi, tìm một góc khuất tự kết liễu.
Thậm chí không có người nào nghĩ đến việc đi tìm.
"Mẹ, mẹ còn sống!"
Bố tôi khóc lóc nức nở.
Bà nội: "Đừng gọi tôi là mẹ! Tôi không có con như các người. Tôi cho các người biết, các người không phải muốn có nghĩa vụ sao? Trong một năm qua, Yên Yên đã chi hơn một triệu để chữa bệnh cho tao. Số tiền này không có luật nào quy định rằng cháu phải chi trả cả. Các người lấy tiền ra, đó là nghĩa vụ của các người với tư cách là con!"
"Mẹ, con..."
"Không có tiền à? Không có thì cút đi!"
Bà nội tôi cầm gậy, lao vào đánh bố tôi.
Tôi cũng không nghĩ bây giờ bà nội lại khỏe mạnh như , bà nội đã đánh bố tôi và em trai tôi ra ngoài sân, còn lão Hoàng và Đại Mi Tiểu Mi thì đứng xung quanh cổ vũ cho bà.
Tôi đứng ở cửa theo bố tôi loạng choạng lên xe, hô to về phía bọn họ.
"Bố! Năm đó khi con bị tai nạn, trong lòng vẫn nghĩ, với một trăm triệu này, cả gia đình chúng ta sẽ tiêu xài thế nào. Con muốn mua cho các người một biệt thự lớn như , muốn mua cho bố một chiếc SUV mà bố thích từ lâu, muốn để Dương Dương đi tham gia trại huấn luyện, đổ vài trăm vạn để nâng đỡ nó thành ngôi sao. Con muốn đưa bố và mẹ đi du lịch châu Âu. Con không mất trí nhớ, con chỉ muốn với các người một chút. Nhưng chính cái đó đã hủy hoại cả gia đình chúng ta."
"Con là con của bố, Dương Dương là con trai của bố, chúng con đều các người, các người cũng chúng con phải không? Nhưng các người chỉ cần… chỉ cần công bằng một chút, có thật sự khó khăn không? Thật sự khó khăn không?"
Cho đến khi chiếc xe biến mất, tôi mới nhận ra mình đã gào đến khản cổ.
Hồ Quân đi đến, ôm vai tôi, để tôi khóc thỏa thích.
Cuối cùng thì kết thúc, những cảm bị dồn nén lâu nay cuối cùng cũng giải tỏa hết.
Phần đời còn lại, tôi là tôi, bọn họ là bọn họ.
Mới đó đã đến cuối năm, một số dự án của tôi đã có khoản lợi nhuận khác nhau.
Tài sản của tôi cũng cuối cùng đã chính thức vượt qua một trăm triệu.
Tuy nhiên, trang trại nuôi gà của Hồ Quân gặp chút vấn đề.
Do một đợt cúm gia cầm, ấy chịu tổn thất không nhỏ.
Nhưng tôi không ngờ rằng, ấy lại hoàn trả nguyên vẹn năm triệu tôi đã đầu tư cộng với lãi suất.
Tôi không muốn ấy nhất quyết phải trả.
"Đầu tư là để chia sẻ lợi nhuận vốn gốc thì không thể tổn thất."
Hồ Quân ăn có nghĩa khí tôi không ngờ ấy có thể nghĩa khí đến mức này.
"Anh không chỉ có mỗi trang trại nuôi gà, còn có vài dự án khác cũng đang có lợi."
Anh ấy bảo tôi đừng lo lắng cho .
“Mấy năm gần đây nuôi trồng không dễ , trước Tết đã cùng bè ở Tây Sơn khai thác mỏ, dự định sau Tết sẽ đi. Yên Yên, em với bà nội hãy sống thật tốt, đợi giải quyết xong công việc sẽ quay lại thăm hai người.”
Hồ Quân luôn như .
Mười năm qua, ấy đã trải qua nhiều thăng trầm trong xã hội, sớm đã rèn luyện một tinh thần thép.
Tôi thực sự không quá lo lắng cho ấy không biết tại sao, khi biết ấy sắp đi, trong lòng vẫn có chút buồn.
"Anh Quân, ra ngoài nhớ cẩn thận. Đợi giữa năm trở về, tốt nhất là có thể mang về cho em một người chị dâu."
Tôi .
Hồ Quân đỏ mặt: "Hả, chỉ là một người què, lại không học hành gì mấy. Một người ăn no cả nhà không đói, đừng mất thời gian của những tốt."
Bạn thấy sao?