Nhìn Thấu Lòng Người – Chương 10

Tôi biết, sau khi tin tức phát đi, tất cả bè và người thân của tôi sẽ thấy.

 

Tôi cũng chưa bao giờ nghĩ rằng sau khi trúng giải lớn, mình phải sống kín đáo như một con rùa, lén lút qua ngày.

 

Nói thật, phú quý đầy trời chẳng qua cũng chỉ là một viên đá thử vàng mà thôi.

 

Những người xấu nghèo thì chê bai, giàu thì nịnh nọt, cũng đến lúc bọn họ phải lột bỏ bộ mặt giả tạo.

 

Trong nửa năm qua, tôi thực sự đã nhận không ít cuộc gọi từ những người cũ.

 

Có người cần tôi giúp đỡ vì con cái học hành, có người trong nhà có người ốm đau cần tôi cứu trợ, có người muốn tôi đầu tư cho dự án mới, còn có người muốn giới thiệu người cho tôi.

 

Tôi không có thời gian để quan tâm đến bọn họ, ngoài việc thỉnh thoảng theo dõi một vài dự án đầu tư, hầu hết thời gian tôi đều ở bên cạnh bà.

 

Bà tôi thực sự rất kiên cường, sau nửa năm điều trị, bà đã có thể đứng dậy đi lại .

 

Tôi biết, sự kiên trì đó là sự không nỡ của tôi với bà, cũng là thương của bà dành cho tôi.

 

Sau đó, bà xuất viện, tôi đã đón bà về biệt thự.

 

Tôi nuôi một con ch.ó và hai con mèo cho bà.

 

Mèo là một mèo con từ cửa hàng thú cưng, còn chó là con ch.ó già đưa từ quê lên.

 

Chó là Hồ Quân mang đến cho tôi, một con ch.ó già gần bảy tuổi, đã việc ở trại gà của ấy vài năm, vừa thông minh vừa có cảm.

 

Giờ đây, tuổi đã cao, trong ánh mắt của nó chỉ còn lại sự bình yên và trí tuệ.

 

Hồ Quân , cảm ơn tôi đã mang lại một cuộc sống nghỉ hưu tốt cho "Lão Hoàng".

 

Nhưng tôi biết, cuộc sống của tôi sẽ không mãi yên tĩnh như .

 

Cả mèo lẫn chó đều đã tìm đến, bố mẹ tôi và Dương Minh cũng không ngoại lệ.

 

Trước tiên là Dương Minh, không biết từ đâu có số điện thoại di mới của tôi.

 

Một buổi tối, say khướt, vừa nghe thấy giọng tôi là ta đã khóc.

 

Nói rằng ta nhớ tôi, không thể quên tôi.

 

"Yên Yên, xin lỗi em, em có thể tha thứ cho không? Anh thực sự không thể quên em."

 

Tôi : "Em cũng không thể quên , Dương Minh. Không thể quên việc đã dạy em bài học sâu sắc nhất về nhân tính vào lúc em yếu đuối nhất, lúc em cần dựa dẫm vào nhất, chỉ vì một trăm vạn tiền đền bù giải tỏa."

 

Tôi , ta có biết không? Vào ngày mà mẹ ta đến nhà tìm tôi, tôi đã ra ngoài.

 

Tôi đi đổi vé số.

 

"Sáng hôm đó em cầu xin xin nghỉ phép để cùng em ra ngoài, em em muốn kiểm tra lại sức khỏe, thực ra em chỉ muốn đi cùng em để đổi thưởng. Lẽ ra, số tiền này em dự định sẽ dùng để hai người chúng ta cùng hưởng thụ. Anh không thể quên em em biết, ngay từ lúc đó, đã từ bỏ em rồi."

 

"Không phải đâu, Yên Yên! Không phải !"

 

Dương Minh khóc lóc, hoảng loạn.

 

Nhưng tôi không muốn biết, trong cơn hoảng loạn đó có bao nhiêu phần là giả dối, bao nhiêu phần là hối hận.

 

Nhưng tất cả đã không còn liên quan đến tôi.

 

Khi tôi không có tiền, tôi tin tưởng thân, , .

 

Khi tôi có tiền, tôi không dám tin vào điều gì nữa.

 

Ngày hôm sau Dương Minh đến tìm tôi, mẹ Dương Minh cũng đến.

 

Bà ta thậm chí còn tệ hơn, trực tiếp tìm đến cửa hàng của tôi ở trung tâm thành phố.

 

"Yên Yên, là lỗi của , không nên chia rẽ cháu và Dương Minh. Cháu hãy cho Dương Minh một cơ hội nữa, cầu xin cháu."

 

"Dương Minh thực sự rất cháu, Yên Yên, mấy ngày nay thằng bé không ăn không ngủ, người gầy hắn đi..."

 

"Cô đảm bảo sẽ không can thiệp vào chuyện của hai đứa nữa, Yên Yên. Sau này cháu kết hôn về nhà, không cần ký bất kỳ thỏa thuận nào, sẽ đưa sính lễ cho nhà cháu, cháu muốn bao nhiêu cũng ..."

 

Tôi bà ấy với vẻ mặt không cảm : "Thứ nhất, cháu sẽ không kết hôn với Dương Minh, cũng không cần bất kỳ sính lễ nào, vì cháu đã không còn bố mẹ hay gia đình nữa. Thứ hai, ngay cả khi không cầu cháu ký thỏa thuận, với giá trị hiện tại của cháu, dù có kết hôn, cháu cũng phải ký hợp đồng tiền hôn nhân. Thứ ba, Dương Minh không phải mới chia tay cháu ngày hôm nay, sao khi vừa biết cháu có tiền thì bỗng dưng lại nhớ nhung? Cô nghĩ cháu ngốc nghếch đến mức không nhận ra sao? Thứ tư, ngay cả bố mẹ cháu cũng đã bỏ rơi cháu, nghĩ cháu sẽ tin rằng gia đình sẽ đối xử tốt với cháu sao?"

 

Tôi đã trả lại cho bà ta bốn câu năm xưa.

 

Sau đó tôi chặn số điện thoại của Dương Minh, với nhân viên trong cửa hàng, sau này gặp hai mẹ con vô liêm sỉ này thì cứ đuổi đi là .

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...