Thực ra tôi giận bản thân nhiều hơn.
Tự tin đến đây, mà chỉ vì thấy cậu chuyện với khác liền chùn bước, chỉ muốn lập tức bỏ đi.
Đồ nhát chết.
"Chúc cậu sinh nhật vui vẻ." Giọng tôi cứng nhắc.
"Nghe qua thì quá là miễn cưỡng."
"Vậy cậu còn muốn thế nào?"
Nói xong, tôi lập tức bước nhanh vào thang máy, mãi đến khi cửa gần đóng lại mới dám ngẩng đầu, lướt mắt cậu ấy một cái.
Chỉ sợ ở lại thêm một giây, trái tim tôi sẽ lung lay mất.
14
Tối đó tôi trằn trọc không ngủ .
Nhớ lại những lời em trai , Phương Thời Mộ là kẻ đào hoa.
Chết tiệt, lần đầu thích một người, lại chọn sai, thích nhầm tra nam.
Thất thật đáng sợ.
Không đâu, tôi mất ngủ cả đêm, còn nổi mụn nữa.
Vậy nên, đừng đương gì.
Nhưng mà... huhu, tôi còn chưa kịp mà đã tan nát cõi lòng, uống nước thôi cũng thấy rò rỉ.
Cũng may còn kịp dừng lại.
Cho tôi vài ngày, tôi sẽ trở lại là Diệp Tử tràn đầy năng lượng.
Khác hẳn với sự im lặng của tôi, em trai tôi suốt ngày ôm điện thoại hớn hở.
Tâm trạng tệ, cái gì cũng ngứa mắt.
Tôi ném điều khiển lên bàn trà cái "cộp".
Nó tôi đầy bất mãn: "Chị gì ? Sao mặt như đít nồi thế, em đâu có nợ tiền chị."
Vài giây sau.
Nó : "Không phải chị bảo sẽ dẫn rể về cho em xem sao? Bóng ma cũng không thấy đâu."
Bừng tỉnh ngộ, nó chạm tay lên cằm, chậc lưỡi: "Đáng thương quá, em đã khuyên rồi mà, bị người ta đá rồi chứ gì? Không chịu nghe, giờ đau lòng rồi hả?"
"Người chị chọn không đáng tin chút nào."
Tôi cố nhịn không đánh nó, hừ lạnh: "Đúng đúng đúng, chỉ có mày đáng tin thôi, thế sao không thấy nào theo đuổi mày ?"
"Ai bảo không có? Đây này, vừa có người hẹn em đi chơi." Nó đắc ý lắc lắc điện thoại.
"Không như ai đó, chắc là tìm nhầm rể giả rồi."
"Im ngay!" Tôi vớ lấy cái gối ném qua, hằm hằm đe dọa, "Cẩn thận tháng này không có tiền tiêu vặt đấy!"
Thằng nhóc lập tức xuống nước.
"Đừng mà chị, em sai rồi, không nên chế giễu chị là cẩu độc thân." Nó ghé sát lại, nịnh nọt, "Thế này đi, em trai thân của chị sẽ tìm cho chị một người trai."
"Tìm cái đầu mày! Mày, ngay, lập tức, câm miệng!"
"Rõ!"
15
Dù không đáng tin, em trai tôi đúng là người hành .
Nó thực sự giới thiệu một chàng trai cho tôi.
Lại là cậu em nào đây?
Vậy mà tôi vừa ngồi vào bàn trong nhà hàng, đối diện lại là một người đàn ông đeo kính gọng vàng, trông có vẻ trí thức.
Đang suy nghĩ xem nên mở lời thế nào, điện thoại bỗng nhảy lên một tin nhắn.
Em trai tôi gửi: "Đây là thầy Lý, có phải rất phong độ không? Có phải mẫu người chị thích không? Chị đừng em mất mặt đấy."
Tôi trưng ra biểu cảm hoảng hốt: "Thầy, thầy Lý?"
Phải biết rằng từ nhỏ tôi đã luôn kính sợ giáo viên, em trai tôi đúng là nắm chắc điểm yếu này của tôi.
"Tôi tên Lý Phạm." Đối phương mỉm , trông rất ôn hòa.
"Diệp Tào vẫn chưa đến sao?" Anh ấy hỏi.
Tôi sững người một chút, lập tức hiểu ra chuyện gì đang diễn ra.
Được lắm, hóa ra em trai tôi lừa thầy giáo của nó tới gặp tôi, đúng là có bản lĩnh.
"Em trai tôi... đột nhiên không khỏe."
Lý Phạm ra vẻ đã hiểu.
Ai đó mau tới cứu tôi đi.
Tôi giả vờ rất nghiêm túc chọn món.
Cửa nhà hàng bỗng nhiên náo nhiệt, một nhóm nam sinh kéo nhau vào.
Tôi liếc mắt , sững sờ ngay tại chỗ.
Đây chẳng phải là cùng lớp của em trai tôi sao?
Còn có... Phương Thời Mộ.
Ánh mắt tôi còn chưa kịp thu lại đã chạm thẳng vào cậu ấy.
Vừa thấy tôi, cậu ấy khẽ cong môi , ngay sau đó, khi đến người đang ngồi đối diện tôi, nụ liền biến mất, sắc mặt trầm xuống.
Ánh mắt cậu ấy như đang hỏi tôi điều gì.
Tim tôi hoảng loạn, cả người bỗng dưng lạnh toát.
Nhưng ngay sau đó, tôi lại tự tin ngồi thẳng lưng.
Thì sao chứ, tôi đâu có gì sai.
Tôi thấy cậu ấy nhạt, quay đầu gì đó với nhóm nam sinh kia, rồi cả bọn cùng về phía tôi.
Tôi vội vàng cúi đầu, lấy tay che mắt.
Lý Phạm hỏi tôi sao thế.
Tôi lắc đầu.
Đến khi tôi ngẩng đầu lên lần nữa, trước mặt đã xuất hiện mấy đôi chân dài thẳng tắp, bên tai vang lên giọng rõ ràng.
"Chào thầy Lý."
Tôi!!
"Trùng hợp ghê, chị cũng ở đây à?"
Tôi chỉ có thể nặn ra nụ gượng gạo.
"Thầy ơi, ngồi chung đi, quán hết chỗ rồi."
Ghế bên cạnh bị kéo ra, Phương Thời Mộ ngồi xuống.
Cảm giác áp lực đè nặng, tôi ngồi mà như kim châm đệm.
"Chị đang hẹn hò với thầy Lý sao?" Có người hóng hớt hỏi.
"Không..." Tôi định phủ nhận, bị chặn ngang.
"Chị đừng ngại, thầy của em tốt lắm."
"Đừng gọi là chị, phải gọi là sư mẫu chứ." Nam sinh kia , ngay sau đó, ghế của cậu ta bị đá mạnh một cái.
Bạn thấy sao?