5
Chiều hôm sau, tôi nhận tin nhắn của Phương Thời Mộ, rằng cậu ấy đang chờ dưới tòa nhà công ty tôi.
Không ngờ cậu ấy lại đến đón, tôi vội vàng thu dọn đồ đạc, trong lòng có chút mong đợi mơ hồ.
Vừa chạy ra khỏi tòa nhà, tôi đã thấy Phương Thời Mộ đứng tựa vào xe.
Nhìn thấy tôi, cậu ấy mỉm : “Chậm thôi, không trễ đâu.”
Tôi đâu phải sợ trễ, mà là sợ cậu ấy phải đợi lâu.
Lên xe rồi, không gian im lặng đến mức hơi gượng gạo, tôi bắt đầu tìm chuyện để .
"Cậu ở khu nào ?"
"Khu X."
"Gần thật đấy."
"Ừm."
Bầu không khí này đúng là có thể so kè với đá lạnh rồi.
Không hiểu sao tôi lại có chút căng thẳng, cứ mở cửa sổ rồi lại đóng, còn gượng gạo hai tiếng: "Lạ thật, lúc thì lạnh, lúc lại nóng."
Cậu ấy không đáp lại, tôi trông ngớ ngẩn vô cùng.
Dừng xe chờ đèn đỏ, Phương Thời Mộ nghiêng đầu tôi vài giây, sau đó cúi xuống khẽ: "Hôm nay mắt chị trang điểm đẹp lắm."
Mặt tôi lập tức đỏ bừng, quay ngoắt sang ra ngoài cửa sổ.
Trời ơi cứu tôi với, cậu ấy khen tôi!
Tôi sợ cậu ấy phát hiện ra sự bất thường của mình mất.
Một lát sau, tôi lại lên tiếng: "Cậu bao nhiêu tuổi rồi?"
Cậu ấy có vẻ không muốn lắm, càng khiến tôi tò mò.
Mất vài giây, cậu ấy mới chậm rãi trả lời: "Nhỏ hơn em trai chị."
Nhỏ hơn em trai tôi?
"Nhỏ hơn bao nhiêu? Một tuổi, hai tuổi?" Tôi quyết tâm hỏi đến cùng.
Lúc tôi tưởng cậu ấy sẽ không trả lời, cậu ấy lại thốt ra hai chữ: "Một tuổi."
"Hả? Ồ!" Tôi gật gù, nhẩm tính khoảng cách tuổi tác giữa chúng tôi. "Cũng ổn."
Bốn tuổi...
Miệng thì ổn, trong lòng như có cơn mưa rào trút xuống.
Cách nhau bốn tuổi, tôi không dám ra tay đâu…
Vừa mới nảy sinh chút suy nghĩ thì lập tức thu lại ngay.
"Ổn gì cơ?" Cậu ấy hỏi lại.
"Tôi ... ổn mà, trẻ trung thật tốt, đầy sức sống."
Không giống tôi, già rồi... cũng không chơi nổi nữa.
"Chỉ cần chị biết cách chăm sóc bản thân, đàn em khắp nơi đều có thể tìm ."
Tôi giật mình: "..."
Quay đầu lại thì thấy cậu ấy đang đầy ẩn ý.
Cậu ấy đang ám chỉ tôi sao? Hay là đang tôi già ?
6
"Không cần căng thẳng đâu, chỉ là kiểm tra đơn giản, xem trạng răng của chị thế nào thôi."
"Ừ." Nghe cậu ấy , tôi cảm thấy nhẹ nhõm phần nào, trái tim lo lắng cũng dần ổn định lại.
Quả thực giống như lời cậu ấy , chỉ chụp phim rồi bác sĩ dặn dò một vài điều cần ý.
Chỉ là... ánh mắt bác sĩ nha khoa tôi có hơi kỳ quái.
"Chờ viêm bớt, em cùng chị đến nhổ."
"Ừ."
"Thế này mà cũng sợ à?"
Tôi ha ha: "Cũng không đến mức đấy."
Thật ra chân tôi sắp nhũn ra rồi.
Về đến nhà, tôi thấy em trai đang đứng ngoài ban công, vẻ mặt có chút kỳ lạ.
"Chị, từ khi nào chị lại thân với Phương Thời Mộ ?"
"Hả??" Tôi ngơ ngác.
"Em thấy chị bước xuống từ xe cậu ta."
Tôi đặt túi xách xuống, thuận miệng : "Ôi dào, hai đứa không phải à? Chị lại là chị của em, như thì thân thôi."
"Chị đừng có mà thân thiết với cậu ta quá, em sợ chị thích cậu ta mất." Em trai tôi xích lại gần, hạ giọng : "Cậu ta ấy, trong trường nhiều theo đuổi lắm, đào hoa lắm đó."
Tôi sững sờ.
"Không đánh giá người khác qua vẻ bề ngoài." Tôi giả vờ tức giận, nó một cái, trong lòng lại có chút khó chịu.
"Em đánh giá ngoại hình hồi nào?"
"Không thể chỉ vì cậu ta đẹp trai mà cậu ta đào hoa ."
Em trai tôi: "..."
Về phòng rồi, tâm trạng tôi bỗng trở nên tệ hẳn, tất cả là vì những lời em trai .
Một người như Phương Thời Mộ, vừa đẹp trai, vừa tinh tế chu đáo, chắc chắn rất nhiều thích.
Nghĩ một hồi, tôi lại bước ra khỏi phòng, đi đến trước mặt em trai.
"Gọi chị một tiếng."
"Gọi gì?"
"Đừng hỏi nhiều."
"Chị? Chị ơi!"
Không đúng cảm giác này, cũng chẳng đúng tông giọng.
Không khiến tôi rung như khi Phương Thời Mộ gọi "chị".
Em trai tôi bèn bóp cổ họng giả giọng, kêu một tiếng: "Chệ ơi chệ!!"
"Biến đi!" Tôi tát cho nó một cái.
Nó kêu oai oái: "Làm gì ! Chị kỳ lạ thật đấy, không lẽ ra ngoài nhận bừa em trai rồi hả?"
"Em không đồng ý! Không cho phép!"
Tôi đóng sầm cửa lại, chặn đứng âm thanh ồn ào bên ngoài.
Hỏng rồi, tôi nhận ra mình thực sự có cảm khó với Phương Thời Mộ mất rồi.
Nghĩ đến hôm đó, khi cậu ấy đứng trong bếp nhà tôi, chiếc áo phông trắng đơn giản khoác lên người lại toát ra vẻ thanh xuân rực rỡ. Đôi mắt trong veo, sáng ngời như phủ một lớp sương mờ, chỉ một cái thoáng qua thôi cũng đủ tim tôi loạn nhịp.
Chưa kể đến hôm nay, cậu ấy dịu dàng căn dặn tôi, thực sự rất khó để không rung .
Tôi không dám thể hiện rõ ràng rằng mình thích cậu ấy, sợ bị phát hiện. Lỡ như cậu ấy không có cảm giác với tôi, chẳng phải tôi sẽ trở thành trò sao?
Nếu trẻ hơn vài tuổi, có khi tôi đã bất chấp mà tiến tới rồi.
Bạn thấy sao?