Nhiếp Chính Vương Phi – Chương 7

“Ninh vương mới là đoạn tụ á!”

 

“Đúng rồi hai người họ là một đôi!”

 

Hà Tây công chúa hét, nhào tới xé áo ta.

 

Ta chưa bao giờ cãi thắng nàng ta, ta luôn đánh thắng nàng.

 

Quý phụ nhân bao quanh lo lắng, cung nữ đứng bên cạnh cũng không dám kéo ra, chỉ biết nhau.

 

Sắc mặt Thái Hậu tối sầm lại, tiểu Hoàng Thượng thì hô cố lên để cổ vũ ta.

 

Tiểu Hoàng Thượng không thích Thái Hậu dĩ nhiên cũng sẽ không thích nữ nhi của bà ta.

 

Trận chiến kết thúc, ta giành phần thắng lại bị Thái Hậu 10 hèo.

 

Nếu không phải tiểu Hoàng Thượng cũng muốn hèo của hắn, ta chắc chắn bị nhiều hơn.

 

Ta bị ấn lên ghế, đánh đến kêu gào, lúc ta cảm giác như mông mình nát rồi Vương gia lao tới.

 

Hắn đứng ở đó, Thái giám liền không dám đậy.

 

Ta khóc lớn đưa tay ra với hắn.

 

Ta cùng Hà Tây công chúa đánh đến xiêm y rối loạn, tóc cũng rối, hắn liền lấy áo choàng trùm lên người ta.

 

Thấy mắt ta khóc đến sưng, hắn liền lau nước mắt cho ta.

 

Thấy mông ta dập nát, hắn liền đau lòng cho ta…..

 

Ta liền cảm thấy hết đau, khuôn mặt nóng bừng lên, không dám lộ ra khỏi áo choàng.

 

“Tần Phán Phán, nàng giỏi rồi, còn dám đánh nhau với công chúa.”

 

“Nàng ta chàng “không .”

 

Ta thấy chán nản và buồn bã vô cùng.

 

Hắn mạnh mẽ kéo áo choàng, véo má ta: “Nếu không phải nàng đi khắp nơi ta “không ” thì sao công chúa biết ?” 

 

Làm sao hắn biết chuyện này.

 

Lòng ta áy náy cực kỳ, nép mình trong áo.không dám mặt hắn.

 

“Nếu không phải ta là Nhiếp Chính Vương, giờ phút này chỉ sợ nàng đã bị đem ra Ngọ Môn chém đầu.”

 

“Nếu không phải chàng là Nhiếp Chính Vương, ta cũng không dám đánh nàng ta.”

 

8.

 

Vương gia ta hồi lâu, cuối cùng , hôn trán ta.

 

“Nàng có biết vì sao ta gọi nàng là Phán Phán không?”

 

Đây là nhũ danh từ nhỏ chỉ có phụ thân ta mới gọi như , ta cũng vẫn luôn rất tò mò vì sao hắn biết .

 

“Xảo tiếu thiến hề, mỹ mục phán hề.” (đại khái là nụ đẹp, đôi mắt đẹp)

 

Còn chưa đợi ta nhớ ra hắn lại tiếp: “Ta từng thay tã cho nàng, nàng đã tè vào tay ta.”

 

Ta choáng váng hồi lâu, xấu hổ chết đi lại nghe hắn : “Khi đó ta liền suy nghĩ, tiểu nương này đã bị ta thấy hết, sau này ta nhất định phải cưới nàng vào cửa.”

 

“Vương gia khi đó mấy tuổi?”

 

“Tám tuổi.”

 

Thì ra khi hắn tám tuổi đã muốn cưới ta.

 

Ta cảm thấy toàn thân hết đau, vui vẻ như cưỡi mây đạp gió, như đang bay. Dù hắn có “” hay “không ”  sinh hài tử hay không cũng không còn quan trọng, chỉ cần hắn hắn thích ta là .

 

“Cho nên Vương gia thích ta đúng không?”

 

Sắc mặt Vương gia không thay đổi, vành tai lại ửng hồng, véo má ta: “Sao nàng không biết xấu hổ chút nào ?”. “Ha Ha Ha …..” Ta vui vẻ to, ôm đùi hắn cọ qua cọ lại: “Chàng thích ta!”

 

Hắn ngại ngại mà đẩy ta ra.

 

Ta nghĩ rằng do hắn “không ” nên cũng không muốn thân mật, nên ta không để ý.

 

Mông cũng không còn nguyên nữa, ta cân nhắc việc nhận nuôi một hài tử.

 

Hắn thích ta, nên sẽ không tùy tiện mà hưu ta đâu, nên về lâu dài hai ta vẫn cần một hài tử để dưỡng già. Nên ta viết thư về cho phụ thân, giúp ta để ý một vài nhi.

 

Trưa hôm đó liền nhận thư của phụ thân, trong mười trang giấy chỉ bàn về việc Vương giá có “không ” hay có đoạn tụ không, chẳng nhắc gì về mấy nhi.

 

Ta buồn bực đem thứ xé đi.

 

Ai ngờ tối hôm đó phụ thân phái người đem tặng thuốc.

 

“Đây là thần dược Lão gia tìm kiếm vất vả, nghe dù là ông lão 80 tuổi, uống xong cũng có thể sinh hai hài tử.

 

Đặc biệt còn có vài bộ y phục của nam nhân.

 

“Lão gia sau khi Vương gia uống thuốc này, Vương phi mặc thêm y phục nam nhân nữa là đảm bảo thành công mỹ mãn.”

 

Ta luôn biết phụ thân không đứng đắn, không ngờ người hư đến như .

 

“Cái này có vẻ không tốt lắm..”

 

Tuy miệng ta vẫn nhận lấy, chọt chọt Đào Chi mau đi nấu thuốc.

 

Vương gia vẫn thường về rất khuya, lần này ta bưng thuốc lên, hắn muốn lại không , ta một lúc lâu, cuối cùng không uống.

 

 

 

 

 

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...