Khóe miệng Nhiếp Chính Vương giật giật, buông cuốn sách trong tay xuống, ném một túi giấy tới.
Ta mở ra ngửi, thì ra là thịt khô, rất thơm.
Thế là ta vui vẻ cầm lấy túi thịt khô, bọn bên gặm khô, một bên ôm chân hắn.
Hắn thật là đẹp trai, hàm sắc như đao gọt, mày sắt như bút vẽ, hơi đen so với lúc trước rất nam tính.
Ta , nhịn không mà thầm hí hí.
“Cười gì đó?”
“Ta nghĩ, ta thật may mắn khi cưới một người như chàng!”
Hắn hơi cong môi, chân mày sắc bén cũng giãn ra đôi chút.
“Nàng thật ngốc, cho dù cơ thể ta có vài chỗ không như những người khác, nàng cũng không để ý sao?”
Ta cảm thấy ấn tượng với đám lông chân rậm của hắn quá, nên khi hắn hỏi thì điều đầu tiên ta nghĩ tới là đám lông chân này, buột miệng thốt ra:
“Không có gì khác hết, chàng cũng đừng buồn quá, lông chân của đám Thổ phỉ kia còn rậm hơn hơn nữa, chàng như là còn ít!” Mặt Nhiếp Chính Vương lập tức tối đen.
“Nàng còn lén chân người khác!”
“Bọn họ hay rủ ta đi tắm chung, ta không dám chỉ đứng kế bên …..”
Ta càng sắc mặt hắn càng đen lại, cuối cùng không dám tiếp.
“Tần Phán Phán!”
“Nàng có biết mắc cỡ là gì không?”
Ta rụt cổ lại, theo thói quen nhéo vành tai mà quỳ thụp xuống.
Nhiếp Chính Vương đưa tay nâng cằm ta lên, ta thẳng vào mắt hắn.
“Nàng là một nương, sao lại nam nhân khác tắm.”
“Nhưng ta đã thành thân rồi, cũng không phải là nương mới lớn…… “ Đột nhiên ta hiểu ra, lập tức nhỏ giọng lẩm bẩm. Thấy hắn tức giận đến thở không nổi, ta liền giải thích: “Lúc bọn họ cởi y phục, ta liền nhắm mắt, sau đó nhớ ra là phải đi chổ khác nên ta mở mắt ra đi, vô liếc thấy.”
“Vậy tại sao nàng không ở Kinh Thành mà chạy loạn khắp nơi như ?”
“Tại vì ta nhớ chàng.”
Ta thấy hắn sửng sốt, trong mắt có sự ngạc nhiên cùng kinh hỉ, thậm chí ta cũng có thể nghe thấy tiếng tim hắn đang đập rất nhanh.
Không hiểu sao lúc này lại thấy hán rất dễ thương, rất muốn hôn hắn một cái.
Nếu ta hôn hắn, hắn có nghĩ ta bạo dạn quá không?
Nhưng chúng ta đã là phu thê, phu thê thì không cần để ý mấy chuyện đó nữa.
Thế là ta vẫn đang quỳ dưới đất, rướn người bò lên áp sát hắn, hôn má hắn một cái.
Ta cảm thấy môi hơi ngứa, lần đầu tiên trong đời ta cảm thấy tim mình sắp văng ra khỏi lồng ngực, sợ đến mức muốn lùi lại.
Nhưng tay hắn liền vòng qua eo ta, quay sang áp môi hắn vào môi ta.
Không rồi, tim ta đập càng ngày càng nhanh, hơi thở càng khó khăn.
“Vương… Vương gia.!”
“Phán Phán, đừng có mà hối hận.”
13.
Hối hận gì ?
Đầu óc ta choáng váng, đang muốn suy nghĩ xíu thì màn che bị người ta vén lên, ánh sáng mặt trời chiếu vào chói mắt.
Giang Đồng nhăn răng thật tươi, mặt đầy hưng phấn: “Vương gia, cá đã cắn câu!”
Nhiếp Chính Vương đen mặt, lấy chăn trùm lên người ta.
“Cút”
Thấy bọn họ có chuyện muốn bẩm báo, ta nghĩ là hắn kêu ta cút, nên ta ngoan ngoãn ôm chăn xuống giường đi ra ngoài.
Mấy tên Thổ phỉ đang nhóm lửa nấu cơm, thấy ta đi tới đã xua tay từ xa.
“Đừng tới đây!”
Ta chỉ có thể đứng từ xa bọn họ.
Nói chung cũng không phải không có thu hoạch, ít nhất ta còn có một cái chăn, tối nay có thể đắp chăn ngủ rồi.
Ban đêm ta ngủ chung lều với bọn Thổ phỉ, tìm một góc sạch sẽ, cuộn tròn trong chăn,Giang Đồng liền đứng ngoài gọi ta.
Khi ta đi ra ngoài gặp hắn, ta đã rất sốc, mặt mũi hắn bầm dập, thậm chí giọng cũng có chút khác lạ:
“Ngươi bị sao ?”
Giang Đồng ngượng ngùng che mặt: “Vương gia gọi người qua ngủ!”
“Qua ngủ?”
Mắt tôi lập tức sáng lên, ý hắn là Vương gia muốn ngủ chung với ta, chẳng phải muốn viên phòng hay sao?
Ta dùng tốc độ nhanh nhất phi thẳng đến lều, một tay chỉnh lại đầu tóc, một tay ôm chăn.
Thủ Lĩnh thấy ta liền hỏi: “Tiểu Mập kia, ngươi đi đâu ?”
.Hắn vốn dĩ không tin Vương gia có ý với ta, nên ta đắc ý mà khoe với hắn: “Vương gia kêu ta qua, muốn ngủ với ta!”
Thủ Lĩnh khinh thường mà trùm chăn ngủ tiếp: “Ta tin ngươi thì ta là đầu heo!”
Bạn thấy sao?