Năm mười ba tuổi, ta để ý đến một cung nữ có đôi môi đỏ và răng trắng, quyết định phong nàng quý phi.
Tĩnh Côn đỡ trán.
“Bệ hạ, ngài là nữ nhi, nàng ấy cũng là nữ nhi, hai người không thể thành thân.”
Ta rất hoang mang.
“Tại sao nữ nhi và nữ nhi lại không thể thành thân?”
Tĩnh Côn trầm ngâm một lúc, một cách đầy ẩn ý.
“Bởi vì hai người không thể chuyện xấu hổ.”
Ta càng thêm hoang mang.
“Chuyện xấu hổ là chuyện gì?”
Tĩnh Côn mỉm , nghiêng đầu vào tai ta thấp giọng .
“Đợi khi bệ hạ thành thân ngài sẽ tự hiểu.”
Ta .
“Vậy thì đến đi, lão già, gả cho trẫm!”
Tĩnh Côn biến mất trong nháy mắt.
Bạn thấy sao?