Năm tám tuổi, ta tỏ với Tĩnh Côn.
Hắn rất vui, tít cả mắt, xoa đầu ta .
“Bệ hạ! Thơ ngâm rất hay!”
Quay lưng đi, hắn tự nhủ.
“Xem ra không phải kẻ ng/u, tạm thời không phế bỏ.”
Lời tỏ của ta là.
“Quan quan sư cưu, tại hà chi châu. Yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu...”
Ý ta muốn biểu đạt rõ ràng lắm, lão già à, ta thích ngươi đó, ta thích ngươi đó, ta này, yểu điệu thục nữ này, chính là món ưa thích của ngươi này! Mau đến "thưởng thức" ta đi!
Cũng không biết hắn có hiểu không nữa, haiz.
Bạn thấy sao?