13
Tôi bị Phó Hoài giam chặt trong lòng.
“A Duyệt, trúng thuốc rồi, khó chịu quá…”
“Vậy thì mau buông em ra! Em đang định gọi bác sĩ cho đây!”
“Anh không cần bác sĩ.”
“Vậy muốn gì?”
“Dùng tay đi.”
“Tay gì cơ?”
“Em không biết à? Vậy dạy em nhé.”
Phó Hoài không thêm, chỉ thở gấp bên tai tôi, hơi thở nóng rực phả vào khiến nửa người tôi tê dại.
Hắn nắm lấy tay tôi, từ từ đưa xuống…
“Phó Hoài! Đừng …”
Phó Hoài cắn nhẹ vào cổ tôi.
Nghe , hắn khẽ trả lời.
“Nghe lời em, chúng ta đổi cách khác.”
Tôi bị cuốn vào cơn sóng cuồng nhiệt.
Đêm nay còn điên cuồng hơn cả đêm năm năm trước.
Sáng hôm sau, lần này Phó Hoài thức dậy trước tôi.
Chỉ là vừa mở mắt ra đã thấy hắn đang chăm tôi chằm chằm.
Tôi giật bắn mình.
Khó chịu đẩy hắn ra.
“Sáng sớm phát điên cái gì ?”
Tối qua hắn hung dữ quá, đến giờ trên người tôi vẫn còn cảm giác kỳ lạ.
Bị đẩy ra, Phó Hoài lại lập tức ôm chầm lấy tôi.
“Anh sợ em lại biến mất như năm năm trước.”
“A Duyệt, đừng bỏ rơi nữa, không?”
“Anh thích em, thích lắm, thích vô cùng.”
“Em có thích không?”
Tôi im lặng rất lâu, sau đó khẽ “Ừm” một tiếng.
Tuy tôi không biết hậu quả của việc này là gì.
Nhưng giờ phút này, tôi không thể từ chối Phó Hoài.
Cũng không thể tiếp tục phớt lờ cảm của bản thân dành cho hắn nữa.
Đôi mắt Phó Hoài lập tức sáng rực như một đóa tulip nở rộ.
“Anh biết mà, chắc chắn em cũng thích !”
“Không thì sao lại cùng chơi trò bỏ thuốc như ?”
“Anh biết rượu có vấn đề?”
Phó Hoài chớp mắt vô tội, gật đầu vô tội.
Hóa ra hắn biết rượu có thuốc vẫn uống.
Còn tưởng đây chỉ là một màn chơi thú.
Tôi nghiến răng: “Phó Hoài, đúng là đồ biến thái!”
Phó Hoài chẳng những không tức giận, mà còn tỏ ra tự hào.
“Anh không chỉ là biến thái…”
Hắn ghé sát vào tai tôi, nhẹ giọng :
“Ở bên em, nguyện một kẻ ngốc.”
14
“Hệ thống, giờ cốt truyện hoàn toàn sụp đổ rồi, sẽ có hậu quả gì không?”
Hệ thống do dự một lúc lâu.
“Đây là lần đầu tiên tôi nhận nhiệm vụ, huống này vượt quá phạm vi hiểu biết của tôi.”
“Tôi phải báo cáo lên cấp trên.”
Trước khi rời đi, hệ thống đặc biệt dặn dò tôi.
“Bảo bối, kết quả vẫn chưa xác định, em nên chuẩn bị tâm lý.”
“Nếu có điều gì muốn , hãy nhanh chóng thực hiện.”
Ngụ ý chính là…
Nếu nhiệm vụ bị phán thất bại, tôi và Phó Hoài chỉ còn khoảng thời gian trước khi hệ thống quay lại.
Sau khi hệ thống rời đi, tôi vẫn tiếp tục ở lại công ty của Phó Hoài.
Chỉ là bây giờ hắn chẳng còn ý định giấu giếm gì nữa.
Sáng sớm đến công ty, nhân viên chào hỏi hắn.
“Chào tổng giám đốc Phó.”
Phó Hoài đáp lại: “Các cậu biết tôi có vợ rồi sao? Tôi nhận hết lời chúc mừng của mọi người nha.”
“Lý này, áo vest của cậu nhăn quá, sẽ ế vợ đấy.”
“Amy, son môi em dùng màu gì ? Anh muốn mua tặng vợ một thỏi giống thế.”
Bị Phó Hoài nắm tay đi qua hành lang, tôi cúi đầu thật thấp.
Giữa ánh mắt trợn tròn của đám nhân viên, tôi đi thẳng vào văn phòng.
Tô Tinh, người vốn có chút giao với tôi và cực kỳ mê tám chuyện, cuối cùng cũng tìm cơ hội kéo tôi ra ngoài.
15
“Chị Sở Duyệt, chị với sếp…”
Ánh mắt Tô Tinh lấp lánh hưng phấn.
Tôi .
“Chính là như em thấy đấy, bọn chị đang hẹn hò.”
Tô Tinh hơi bất mãn.
“Chuyện này em đương nhiên biết, em muốn nghe chuyện của hai người cơ!”
“Hồi đó, người trong bài phỏng vấn mà sếp nhắc đến chính là chị đúng không?”
“Chị không chê ấy là incubus à?”
Nói đến đây, giọng Tô Tinh nhỏ hẳn.
“Em không có ý kỳ thị incubus, sếp rất xuất sắc.”
“Nhưng em nghe incubus có kỳ phát … chị chịu nổi không?”
Bị ấy hỏi đến mức mặt tôi đỏ bừng.
Tôi ấp úng đáp: “Anh ấy có thuốc ức chế.”
“Vậy còn chị?”
“Chị cũng ấy xuất sắc mà, ngày ngày tiếp với nhau, chẳng lẽ không lòng sao?”
Tôi cũng rất muốn biết suy nghĩ của Tô Tinh về Phó Hoài.
Tô Tinh vội vã xua tay.
“Chị Sở Duyệt, chị gì , em là người có gia đình rồi đấy!”
“Bao giờ ?!”
“Cuối năm ngoái.”
Lần này đến lượt tôi ngạc nhiên.
Là nữ chính mà kết hôn sớm như ư?
Trước đây tôi còn định bỏ thuốc để tác hợp ấy với Phó Hoài.
Đúng là tội lỗi, tội lỗi.
Ánh mắt Tô Tinh trở nên mơ màng, suy nghĩ một lát rồi .
“Thật ra lúc đầu cũng có chút rung , khi mới gặp sếp, từng cử chỉ của ấy đều rất thu hút em.”
“Nhưng sau khi việc một thời gian, em nhận ra ấy là người lạnh lùng, tính khí khó chịu.”
“Điều quá đáng nhất là, khi sai bảo nhân viên thì còn độc ác hơn cả mấy tay chủ bóc lột ngày xưa.”
“Nếu không vì lương cao, em đã nghỉ từ lâu rồi!”
Tôi nhấp một ngụm cà phê, im lặng nghe ấy trút giận.
Sau đó tôi hỏi tên chồng ấy.
Là học đại học của ấy, rồi kể cho tôi nghe về câu chuyện của hai người.
Họ có câu chuyện của riêng mình.
Người ta đời như một vở kịch, gì có nhân vật chính hay phụ chứ?
Mỗi người đều là nhân vật chính trong câu chuyện của mình, còn là phông nền trong câu chuyện của người khác.
“Xong rồi, chuyện của em kể hết rồi.”
“Giờ đến lượt chị.”
“Linh hồn mê tám chuyện của em đang bùng cháy đây!”
Tôi chột dạ, không biết phải kể thế nào.
Còn đang suy nghĩ thì Phó Hoài đã đến tìm.
Tô Tinh lập tức quay về trạng thái việc.
Cô đứng lên, gọi một tiếng: “Sếp.”
“Sao em ra đây mà không với một tiếng?”
Phó Hoài nắm lấy tay tôi, trông có chút hoảng hốt.
“Em đâu có biến mất ?”
Phó Hoài không , chỉ dùng ánh mắt trách móc.
“Anh sợ em lại rời bỏ .”
Tô Tinh bị biểu cảm trái ngược này cho sốc nặng: “Ơ, sếp, em về việc trước nhé, hai người cứ chuyện đi.”
Lúc này Phó Hoài mới để ý đến Tô Tinh.
Hắn nhanh chóng lấy lại dáng vẻ lãnh đạo.
“Ừ.”
Tô Tinh hắn chằm chằm rồi quay lưng đi.
16
Hệ thống đã quay lại.
“Bảo bối, có tin tốt đây.”
“Vì cả nam chính và nữ chính đều đã tìm hạnh phúc, cấp trên phán định rằng nhiệm vụ của em đã hoàn thành.”
“Em có thể quay lại thế giới cũ với một thân phận hoàn toàn mới. Tôi cũng đã giúp em giành quyền lựa chọn ở lại.”
“Quyết định là ở em.”
Thế giới trước đây, tôi là trẻ mồ côi, cậu ruột nuôi lớn.
Còn ở thế giới này, Phó Hoài có mẹ và em , cậu tôi cũng có gia đình riêng của họ.
“Hệ thống, em có thể quay về một lần rồi mới quyết định không?”
Dù gì họ cũng đã nuôi tôi trưởng thành, mà tôi chưa kịp báo đáp đã ra đi.
Hệ thống đồng ý.
Trước mắt tôi lóe lên một vệt sáng trắng, rồi tôi quay lại nhà cậu dưới dạng thể ảo.
Họ đang ăn cơm cùng nhau.
Cậu, mợ và hai người con – họ và em họ của tôi.
Khoảng thời gian tôi rời đi, họ đã kết hôn và có con.
Đứa trẻ nhỏ giọng gọi ông bà, muốn bế, khiến họ đến híp cả mắt.
Còn em họ hiện đang học đại học năm hai, vì là kỳ nghỉ đông nên cũng ở nhà.
Cả nhà đông đủ, vui vẻ và ấm áp.
Mãi đến khi em họ nhắc đến món sườn kho mà tôi từng thích nhất.
Không khí trên bàn ăn mới hơi lắng xuống.
Cậu tôi thở dài.
“Con bé số khổ, khi sống trong nhà ta, ta chưa bao giờ bạc đãi nó.”
“Bây giờ nó đi rồi, chúng ta cũng phải tiếp tục sống về phía trước.”
Mọi người suy nghĩ một lát, rồi đều cảm thấy cũng đúng.
Không khí lại trở nên náo nhiệt như trước.
Họ đều là những người tốt. Chỉ là họ đã đặt quá khứ xuống, và bước tiếp con đường của mình.
Tôi thật lòng mong họ cứ mãi hạnh phúc như .
“Hệ thống, đưa em về thế giới nhỏ này đi.”
“Em đã quyết định rồi.”
“Được, lập tức đưa em về. Nếu em còn chậm trễ, nam chính của em sắp tuẫn rồi đấy.”
17
Lại một lần nữa ánh sáng trắng lóe lên.
Khi tôi mở mắt, điều đầu tiên tôi thấy là Phó Hoài với bộ râu lởm chởm, đôi mắt đỏ ngầu vì thiếu ngủ.
Xấu quá.
Quả nhiên, dù là người đàn ông đẹp trai cỡ nào, chỉ cần luộm thuộm một chút là không ra gì cả.
“Em cuối cùng cũng tỉnh rồi!”
“Em suýt dọa chết đấy!”
Tôi còn chưa kịp mở miệng, hắn đã bật khóc.
Tôi thấy lòng mềm nhũn, không nhịn mà dỗ dành hắn.
“Đừng khóc, đừng khóc.”
“Em chẳng phải đã quay lại rồi sao?”
Nhưng hắn vẫn khóc.
“Anh muốn đưa em đi xem nhà tân hôn, ai ngờ vừa mở cửa đã thấy em nằm trên đất, hơi thở yếu ớt.”
“Nếu không phải biết em có gì đó đặc biệt, đã không thể cầm cự đến bây giờ.”
“Em có biết lúc đó tuyệt vọng đến mức nào không?”
Tất cả là lỗi của hệ thống!
Vừa nãy tôi chỉ bảo muốn quay về một chút, thế mà nó kéo tôi đi ngay.
Đến một câu chào với Phó Hoài cũng không kịp .
Hệ thống đã tắt máy: …
Tôi lau nước mắt cho hắn, nghiêm túc :
“Phó Hoài, em sẽ không rời xa nữa.”
Ánh mắt Phó Hoài sáng lên, như thể đã hiểu ra điều gì.
Hắn phấn khích muốn ôm tôi, tôi đẩy hắn ra.
“Đi tắm rửa sạch sẽ đi rồi hãy ôm.”
Phó Hoài ấm ức vẫn nhanh chóng vào nhà tắm.
Sau khi thơm tho sạch sẽ, hắn nhào tới ôm chặt tôi.
“A Duyệt, vui lắm!”
Tôi hôn lên gương mặt vừa mới tắm gội sạch sẽ của hắn.
“Không phải muốn đưa em đi xem nhà mới sao?”
“Đi thôi!”
Trong mắt Phó Hoài bừng lên ánh sáng rực rỡ.
Hắn gật đầu thật mạnh.
“Đi!”
(hết)
Bạn thấy sao?