“Trước khi gặp lại em hôm nay, không dám tin em thực sự đã quay về.”
“Lúc đó, tại sao em lại bỏ rơi ?”
“Là chưa tốt sao?”
“Anh có thể rèn luyện lại…”
“Khụ khụ… Tôi có gõ cửa mà.”
“Chỉ là cửa không đóng chặt… nên tự mở thôi.”
Tô Tinh đứng ở cửa, tay ôm một xấp tài liệu, lúng túng vô cùng.
Có thể thấy ấy đang cố nén không thành.
Phó Hoài vẫn giữ nguyên tư thế ôm tôi.
Ánh mắt hắn đầy vẻ khó chịu vì bị phiền.
Vừa định mở miệng quát mắng.
Tô Tinh đã nhanh chóng trước:
“Tài liệu này cần tổng giám đốc Phó ký tên, tôi để đây nhé.”
“Tôi đi việc tiếp đây!”
Nói xong, ấy còn chu đáo đóng chặt cửa lại.
Tôi và Phó Hoài nhau.
Cả hai đều thấy một chút bối rối trong mắt đối phương.
Tôi đẩy hắn ra, ánh mắt Phó Hoài thoáng vẻ tổn thương.
“Anh sắp xếp công việc gì cho tôi ?”
“Giúp tôi sắp xếp tài liệu.”
“Đó là bàn việc của em.”
Tôi theo hướng Phó Hoài chỉ.
Một chiếc bàn nhỏ sát ngay cạnh bàn việc của hắn.
Tôi: …
9
“Hỡi bảo bối, nam chính hình như…”
“Không cần , tôi biết.”
Hắn có vẻ đã thích tôi rồi.
Chỉ vào phản ứng vừa nãy, dù tôi có ngốc đến đâu cũng nhận ra.
Đây chắc chắn là sự sai lệch nghiêm trọng của cốt truyện thế giới này có sụp đổ không?
Có bị phán là nhiệm vụ thất bại không? Tôi còn có thể tái sinh không?
Một loạt câu hỏi chạy qua đầu tôi, hệ thống vội vàng trấn an.
“Hỡi bảo bối, đừng lo lắng.”
“Dù cốt truyện lệch hướng, chúng ta vẫn còn cơ hội chỉnh lại.”
“Đúng, đúng.”
Sau một hồi giằng co trong nội tâm, tôi lấy lại tinh thần.
“Chúng ta vẫn còn cơ hội.”
“Sắp tới có một tiết quan trọng.”
“Nữ phụ bỏ thuốc vào rượu, định ngủ với nam chính, cuối cùng người ở bên nam chính lại là nữ chính.”
“Sau sự kiện này, cảm giữa hai người họ sẽ có bước tiến vượt bậc.”
Chỉ cần hoàn thành tiết này.
Chắc chắn nam chính sẽ bắt đầu có cảm khác biệt với nữ chính.
Suy nghĩ cẩn thận, tôi quyết định đi vệ sinh thư giãn một chút.
Vừa đứng dậy.
Phó Hoài đã vội hỏi: “Em định đi đâu?”
“Tôi chỉ đi vệ sinh thôi.”
“Phòng nghỉ của tôi có nhà vệ sinh.”
“Gần hơn.”
10
Phó Hoài tôi chằm chằm, cứ như sợ tôi rời khỏi tầm mắt hắn.
Nhưng tôi bị đến mức không chịu nổi.
Phải trấn an và cau mày lạnh lùng một hồi mới giành chút không gian riêng.
Tôi định đến phòng nước uống chút gì đó, không ngờ lại ăn dưa về chuyện của chính mình.
“Để tôi cho mọi người nghe!”
“Cô Sở đó, chắc chắn chính là người bí ẩn của sếp!”
Giọng Tô Tinh phấn khích đến mức run rẩy.
Giống như ấy chỉ tiện tay mua một tờ vé số, ai ngờ trúng ngay năm triệu.
“Không thể nào! Cô ta cũng chẳng có gì đặc biệt mà?”
“Các còn chưa hiểu tôi đâu.”
“Tôi mê tám chuyện, chưa bao giờ lan truyền tin đồn vô căn cứ.”
“Lần trước sếp dẫn tôi đi gặp đối tác, sếp suýt chút nữa đã ôm tôi nhầm thành ấy đấy!”
“Nếu là người không thích, sếp có thể để bị ôm nhầm sao?”
“Còn nữa! Hôm tôi mang tài liệu đến cho sếp, mọi người đoán xem?”
Tô Tinh đến đây, còn cố ngừng lại một chút.
“Rốt cuộc là sao? Mau đi.”
“Tôi ghét nhất kiểu lửng lơ như !”
Tô Tinh tiếp tục: “Sếp để lộ cả hình thái incubus ra luôn rồi!”
“Incubus chỉ khi nào, không cần tôi chứ?”
Trong phòng vang lên tiếng hít thở đầy kinh ngạc.
“Vậy bọn họ…”
Thấy câu chuyện đang có xu hướng đi vào nội dung bị cấm, tôi lập tức lên tiếng.
“Ôi chao! Trùng hợp ghê!”
“Các cũng đến uống nước à?”
Họ: “Đúng , trùng hợp ghê.”
Tôi giữ vẻ mặt bình tĩnh, bước vào phòng nước.
Sau đó lấy nước uống.
Tôi đoán bây giờ tôi còn đáng để người ta ý hơn cả khỉ trong vườn bách thú.
“Hỡi bảo bối, kế hoạch vào công ty nam chính có hiệu quả lắm!”
Có hiệu quả thật, hiệu quả quá mức rồi.
Đến mức biến nữ chính thành người đứng ngoài hóng chuyện.
Tôi thậm chí nghi ngờ trong lòng Tô Tinh, tám chuyện về tôi còn quan trọng hơn Phó Hoài.
“Không sao đâu! Không sao đâu!”
“Chỉ cần hoàn thành tiết tiếp theo là ổn!”
Tôi vừa từ phòng nước bước về văn phòng của Phó Hoài với bước chân chao đảo.
Phó Hoài lại ném cho tôi một quả bom lớn hơn.
“Ba ngày nữa, em đi dự tiệc cùng tôi.”
11
“Chỉ có hai chúng ta?”
Phó Hoài liếc tôi một cái.
“Còn có tài xế nữa.”
“Em không muốn đi à?”
Dĩ nhiên là không!
Nữ chính không đi thì diễn kịch kiểu gì đây?
Vốn dĩ tôi là người phải lén lút vào trong để bỏ thuốc vào rượu của hắn cơ mà.
“Nếu em không muốn đi thì thôi , vốn dĩ chẳng ai xem trọng loài incubus.”
“Đến lúc đó mọi người đều có đi cùng, chỉ riêng không có, chẳng qua lại bị châm chọc vài câu mà thôi.”
Nói rồi, Phó Hoài lộ ra vẻ mặt ủ rũ, như thể bị một tầng mây đen bao phủ.
Hắn dường như khó chịu đến mức không thở nổi, liền cởi hai cúc áo sơ mi, để lộ xương quai xanh tuyệt đẹp bên trong.
Hệ thống trong đầu tôi thì thào: “Bảo bối, tôi hình như nghe thấy em nuốt nước miếng rồi.”
“Không có! Anh nghe nhầm rồi!”
Tôi Phó Hoài, trông hắn như một người sắp bị thế giới vứt bỏ.
Nói: “Không phải là em không muốn đi, em có một điều kiện.”
Đôi mắt Phó Hoài lập tức sáng rực.
“Em đi.”
Cuối cùng, hắn miễn cưỡng đưa tôi cùng Tô Tinh đến bữa tiệc, còn tôi thì vui vẻ ra mặt.
Dọc đường đi không có chuyện gì xảy ra.
Nhưng vừa đến nơi, một người đàn ông đã đi về phía tôi.
Vừa mở miệng liền gọi: “A Duyệt.”
Ánh mắt Phó Hoài lóe lên vẻ nguy hiểm, sắc mặt Tô Tinh cũng khó coi hẳn.
Tôi hơi ngơ ngác.
Người này là ai?
Hệ thống ân cần giải thích.
“Đây là vị hôn phu cũ của em – Thẩm Khâm. Sau khi nhà em sản, ta lập tức hủy hôn.”
Thẩm Khâm có một đôi mắt ướt át, cọng cỏ cũng thấy sâu .
Giờ đây, hắn đang dùng ánh mắt thâm đó tôi.
“A Duyệt, chuyện lúc trước là không đúng.”
“Anh không thể chống lại sự sắp đặt của gia đình…”
Lời bỏ lửng, để lại vô vàn không gian cho người ta suy nghĩ.
Trong lòng tôi xoay chuyển một ý nghĩ.
Tôi thở dài : “Chuyện quá khứ, và em đều có nỗi khổ riêng, giờ đây không cần nhắc lại nữa.”
“Chỉ là kiếp này hữu duyên vô phận…”
Cổ tay tôi bỗng nhiên bị siết chặt, Phó Hoài ấm ức tôi.
“Hắn ta đang lừa em đấy!”
Tôi hất tay hắn ra.
“Em và A Khâm quen nhau bao nhiêu năm rồi, sao có thể lừa em chứ.”
Ánh mắt Phó Hoài tối sầm lại, u ám chằm chằm Thẩm Khâm.
“Đừng có giở trò với ấy.”
Thẩm Khâm không gì, chỉ một mực tôi bằng ánh mắt tha thiết.
Cuối cùng, hắn ta khẽ cay đắng, không thêm lời nào mà xoay người rời đi.
Tôi giả bộ không nỡ, đưa tay định giữ lại.
Nhưng lại bị Tô Tinh chặn lại.
Lúc này ấy không còn tâm trạng hóng chuyện nữa, mà phẫn nộ :
“Chị Sở Duyệt, chị đừng bị vẻ ngoài đạo mạo của hắn lừa!”
“Hắn ta có đời tư bê bối, scandal liên miên, trong thương trường thì thủ đoạn bẩn thỉu, toàn giở trò mưu mô!”
“Bây giờ chắc chắn là thấy tổng giám đốc Phó để ý đến chị, nên muốn lợi dụng chị để đối phó với ấy!”
“A! Thì ra là !”
Tôi giả vờ bừng tỉnh, cầm lấy một ly rượu, mặt đầy vẻ hối lỗi.
“Phó Hoài, xin lỗi , vừa rồi là em hiểu lầm .”
“Ly này em kính , có thể tha thứ cho em không?”
Đang lo không có cơ hội bỏ thuốc vào rượu của hắn, không ngờ cơ hội lại đến nhanh như .
12
Phó Hoài lướt qua ly rượu trên tay tôi, sau đó ngẩng đầu tôi.
“Ông chủ, chị Sở Duyệt cũng không phải cố ý đâu, tha thứ cho chị ấy đi.”
Tô Tinh thấy Phó Hoài vẫn chưa chịu bỏ qua liền giúp tôi đỡ.
“Phó Hoài.” Tôi khẽ năn nỉ hắn một tiếng.
Phó Hoài nhận lấy ly rượu, một hơi uống cạn.
Xem ra nữ chính vẫn có chút trọng lượng trong lòng hắn.
Chỉ cần ấy khuyên, hắn liền uống ngay.
Vốn dĩ tôi rất vui khi thấy hắn uống rượu.
Nhưng lúc này lại cảm thấy có chút kỳ lạ.
Chẳng mấy chốc, Phó Hoài bắt đầu loạng choạng, đứng không vững.
Tôi viện cớ đau bụng, nhờ Tô Tinh đỡ hắn đến phòng nghỉ trong buổi tiệc.
Tô Tinh không hề nghi ngờ, dìu hắn đi.
Tôi lén lút theo sau.
Nhìn hai người họ cùng nhau bước vào phòng nghỉ.
Trong lòng tôi và hệ thống đập tay ăn mừng.
Thành công rồi!
Nhưng vừa ăn mừng xong.
Tôi đã thấy Tô Tinh vừa đi ra vừa lầm bầm chửi rủa!!!
“Đồ tư bản chết tiệt! Tửu lượng kém thì thôi, còn rượu phẩm cũng tệ! Thế mà còn đuổi tôi đi!”
“Nếu không phải vì tiền nhiều, ma mới thèm tăng ca chứ!”
“Hệ thống, tôi vừa thấy gì ?”
Hệ thống im lặng một lúc.
Sau đó : “Nữ chính bỏ đi rồi.”
Đột nhiên trong đầu tôi nhớ đến một tin tức giải trí.
[Chó xù thấy con chó cái xinh đẹp nhà hàng xóm, kết quả tối đến nổ tung rồi.]
Thứ đó thực sự có thể nổ!
Mà tôi lại bỏ vào rượu của hắn một lượng thuốc cực mạnh!
Cơ thể phản ứng nhanh hơn đầu óc, tôi lao vào trong phòng.
Những gì tôi thấy là một Phó Hoài đã hóa thành incubus, sắc mặt ửng đỏ, nằm trên giường rên rỉ.
Vừa thấy tôi bước vào.
Đôi mắt hắn lập tức phủ một tầng sương mù, trông cực kỳ ấm ức.
Rất gợi cảm!
Đó là suy nghĩ đầu tiên lóe lên trong đầu tôi.
Sau đó, tôi lập tức tự khinh bỉ mình.
Lúc nào rồi còn suy nghĩ linh tinh chứ!
Tôi vừa nhẹ giọng trấn an Phó Hoài, vừa lấy điện thoại ra.
“Anh chịu đựng một chút, em lập tức gọi tài xế đưa đến bệnh viện.”
Điện thoại vừa lấy ra, đã bị một cái đuôi quất rơi xuống đất.
Ngay giây tiếp theo, cái đuôi ấy quấn lấy cổ tay tôi, kéo tôi về phía trước.
Bạn thấy sao?