10
Tôi không nghĩ rằng Tạ Trúc Thu lại chủ đến tìm tôi.
Cô ấy trông tiều tụy hơn hẳn, lại mang một vẻ đẹp khác biệt.
Dù có rơi vào hoàn cảnh nào, tác giả cũng đã ban cho ấy thiết lập luôn luôn xinh đẹp.
Cô ấy ngồi đối diện tôi, cúi đầu đan hai tay vào nhau.
“Tôi không định phiền chị, tôi thực sự không biết tìm ai nữa. Dạo này đầu óc tôi rất rối loạn.”
Vừa nửa câu, mắt ấy lại đỏ hoe, như thể sắp khóc.
Chính ấy cũng nhận ra điều đó.
Sự bất lực hiện rõ trên mặt.
Nước mắt rơi xuống từng giọt, khiến ấy trông như muốn phát điên vì chính mình.
Cô ấy vừa khóc vừa lời xin lỗi.
“Xin lỗi, tôi cũng không biết vì sao, tôi lúc nào cũng rơi nước mắt.”
Tôi rút một tờ giấy đưa cho ấy, nhẹ giọng an ủi:
“Cô không cần xin lỗi tôi, đây không phải lỗi của .”
Tạ Trúc Thu lau đi nước mắt, cố kiềm chế cảm , rồi rõ lý do đến tìm tôi.
“Dạo này Tần Dịch Kha cứ tìm đến tôi. Nhưng mỗi lần thấy ta, tôi đều rất sợ hãi.”
“Anh ta đã từng cứu tôi, bắt tôi phải báo đáp.”
“Anh ta , tôi chỉ có thể ở bên ta.”
“Tôi thực sự rất sợ.”
Cô ấy liên tục, giọng hỗn loạn.
Tôi im lặng lắng nghe, không cắt ngang.
Cuối cùng, tôi chỉ hỏi một câu duy nhất:
“Vậy có thích ta không?”
Tạ Trúc Thu hoàn toàn cứng đờ.
Trong đôi mắt ấy, hiện lên một sự hoang mang chưa từng có.
Cô ấy tôi, có chút do dự mở miệng.
“Tôi có thể… không thích ta không?”
Tôi đưa tay nắm lấy tay ấy.
“Đương nhiên là có thể. Không ai có quyền điều khiển cuộc đời cả.”
Ngay cả tác giả cũng không thể.
Khi một nhân vật bắt đầu có ý thức của chính mình, ấy nên trở thành một con người độc lập,
không còn là một công cụ để nổi bật nam chính trong mấy bộ ngôn “nữ chính ngoan hiền”.
Tạ Trúc Thu cúi đầu trầm tư một lúc, sau đó ngước lên tôi.
Ánh mắt ấy lần đầu tiên có sự kiên định thực sự.
“Tôi không thích ta.”
“Hắn ta ích kỷ, ngạo mạn, tự cho mình là đúng. Tôi sẽ không thích một người như .”
Khóe mắt ấy vẫn còn đọng nước.
Nhưng không còn mang theo sự yếu đuối khiến người khác phải thương .
Thay vào đó, là một sự mạnh mẽ từ bên trong tỏa ra ngoài.
Cô ấy vẫn đẹp đến mức không tưởng, giờ đây, ấy đã trở thành một con người có cảm và suy nghĩ riêng.
Ngay khi tôi và Tạ Trúc Thu vừa xong, hệ thống nhảy ra gào lên.
【Ký chủ! Cô đã cái gì ?! Cốt truyện bị đảo lộn hết rồi! Nhân vật nữ chính bị thay đổi rồi!】
Tôi vờ như chẳng biết gì, bộ ngây thơ.
“Tôi có gì đâu, chỉ uống một ly cà phê với ấy thôi mà?”
Hệ thống rõ ràng không tin, cố gắng vá lỗ hổng cốt truyện bất lực.
Cuối cùng, nó đành buông xuôi.
【Thôi kệ, dù sao Tần Dịch Kha cũng chẳng phải người tốt gì. Cùng lắm tôi viết thêm mấy vạn chữ báo cáo, không chết .】
Thẩm Nam Chúc đứng chờ tôi bên ngoài quán cà phê.
Tôi chạy đến, nắm lấy tay ấy.
Anh ta ôm tôi vào lòng, hơi siết chặt vòng tay.
Đột nhiên, một suy nghĩ lóe lên trong đầu tôi.
Tôi hào hứng với ta:
“Thẩm Nam Chúc, chúng ta cùng về thế giới của tôi đi! Như , sẽ không bao giờ gặp lại Tần Dịch Kha và những kẻ phiền phức đó nữa!”
Đôi mắt Thẩm Nam Chúc lóe lên ánh sáng.
“Nhưng… phải đi bằng cách nào?”
Tôi nhướng mày, chỉ vào hệ thống bên cạnh:
“Dễ thôi! Chẳng phải chúng ta đang có một hệ thống sẵn đây sao?”
【Khoan đã?! Các người đổi hệ thống khác để bóc lột có không?!】
Tôi vô lại.
“Chẳng phải như mới thể hiện quan hệ của chúng ta thân thiết sao? Nói đi, lần này phải viết bao nhiêu chữ báo cáo? Tôi giúp ông viết!”
【Cái này không phải vấn đề báo cáo!!!】
Tôi vỗ vai hệ thống, vờ như chẳng nghe thấy gì.
“Vậy chúng tôi cưới nhau, để ông chủ hôn nhé?”
【…Cái này còn nghe .】
Tôi và Thẩm Nam Chúc nhau .
Hai bên đường, hoa nở rực rỡ, tự do vươn lên mạnh mẽ.
Chúng tôi vượt qua mùa đông, để thấy mùa xuân.
Phiên ngoại 1 (Góc của Thẩm Nam Chúc):
Năm tôi mười tuổi, không có lấy một người bên cạnh.
Để hòa nhập với đám đông,tôi học những trò chơi mà mình chẳng hứng thú,tôi cố nặn ra những nụ còn khó coi hơn cả khóc.
Nhưng cuối cùng, tôi vẫn chẳng có ai bên cạnh.
Mỗi khi có ai nhắc đến tôi, họ luôn :
“Cậu ta trông lạnh lùng lắm.”
Sau một trận sốt cao lúc mười tuổi, tôi nhận ra sự thật.
Tôi chỉ là một nhân vật phụ trong một cuốn tiểu thuyết.
Bởi vì tác giả gán cho tôi tính cách lạnh lùng,nên tôi mãi mãi là người thừa trong mọi đám đông.
Không chỉ , tôi còn không có tương lai.
Vì theo kịch bản, tôi chỉ sống đến hơn hai mươi tuổi.
Thật vô lý.
Thế nên, tôi bắt đầu cố trái với mọi thứ trong giấc mơ đó.
Nhưng tôi vẫn chỉ có một mình.
Một mình ngồi trên vòng đu quay,không kiềm chế mà rơi nước mắt.
Tôi thà rằng đó là vì nó quá cao, khiến tôi sợ hãi,còn hơn là phải thừa nhận tôi đã quá mệt mỏi với tất cả và đang dần sụp đổ.
Lên cấp ba, tôi gặp Tạ Trúc Thu.
Mọi người luôn tìm cách đẩy tôi về phía ấy.
Cơm hộp đen sì, tôi rõ ràng không muốn nhận, vẫn nhận.
Sổ tay toán bị mất, tôi rõ ràng rất tức giận, vẫn không sao cả.
Ngay cả khi Tần Dịch Kha sự, tôi cũng không thể phản kháng.
Có lẽ, trên đời không có gì khiến người ta bất lực hơn thế.
Tôi cực kỳ khao khát tìm một người có thể lắng nghe mình.
Và rồi tôi gặp Giang Đái.
So với tôi, ấy còn tiêu cực hơn nhiều.
Cứ như thể chúng tôi đang thi xem ai muốn chết hơn.
Nhưng kỳ lạ thay, cả hai đều sống sót qua từng ngày.
Tôi biết.
Tôi không thể chết.
Không phải vì tôi muốn sống, mà vì tôi chưa đến lượt.
Nhưng ấy thì khác.
Cô ấy muốn sống.
Thế nên, tôi khuyên ấy sống tiếp.
Nhưng Tần Dịch Kha càng ngày càng quá đáng.
Mỗi ngày, tôi đều bị hắn bắt nạt.
Nhưng trong thư, tôi lại dối rằng hắn không còn phiền tôi nữa.
Cô ấy vui mừng thay tôi.
Lúc đó tôi nghĩ, trên thế giới này, ngoài ấy ra, chẳng còn ai quan tâm đến việc tôi sống tốt hay không.
Vậy nên, tôi lừa ấy rằng tôi đã thoát ra .
Tôi nghĩ, nếu có thể tiếp tục sống, tôi nhất định sẽ đi gặp ấy.
Nhưng rồi tôi cũng đến lúc phải chết.
Kịch bản đã định sẵn rằng tôi sẽ gặp một tai nạn,để mọi người tiếc thương vài câu, rồi cuộc đời tôi kết thúc.
Nhưng tại sao phải thế?
Tôi đã bị kiểm soát cả đời,đến cả cách chết cũng không thể tự chọn sao?
Vậy nên, tôi chọn tự sát.
Kỷ Trần chết.
Thẩm Nam Chúc sống.
Tôi chưa bao giờ thích cái tên “Kỷ Trần”.
Bởi vì ngay từ đầu, tôi đã bị định sẵn là một hạt bụi nhỏ nhoi.
Nhưng tôi không muốn như .
Càn sơn phụ tuyết, minh chúc thiên nam.
(Núi xanh đội tuyết, ánh nến sáng trời Nam.)
Ánh sáng của tuyết sẽ chiếu sáng bầu trời phương Nam.
Và tôi cũng .
Tôi cũng sẽ có cuộc đời của chính mình.
Và cuối cùng cũng có cơ hội gặp lại Giang Đái.
Phiên ngoại 2 (Góc của hệ thống):
Cuốn tiểu thuyết này là thế giới đầu tiên mà tôi tiếp quản.
Ngay từ cái đầu tiên, tôi đã ý đến nhân vật phụ mang tên “Kỷ Trần”.
Cậu ta quá mức nổi bật.
Luôn là người dư thừa trong đám đông.
Luôn là một kẻ độc.
Lòng tôi dấy lên một chút thương cảm.
Với một hệ thống không cần cảm như tôi,đó là điều cấm kỵ.
Nhưng tôi vẫn .
Tôi cho cậu ta nhận thức rằng mình là nhân vật phụ.
Kết quả là tôi bị một vạn chữ báo cáo.
Sau khi biết sự thật, Kỷ Trần cố gắng thay đổi, không thể chống lại cốt truyện.
Lúc đó, tôi bắt đầu nghi ngờ mình đã sai.
Tần Dịch Kha còn tồi tệ hơn cả những gì tác giả mô tả.
Không có những câu văn tô hồng hay bỏ qua những hành của hắn với Kỷ Trần càng trở nên quá đáng hơn gấp bội.
Tôi cậu ta liên tục bị bắt nạt,cứ như đang thấy đứa trẻ đáng thương mà cậu ta từng là.
Cứ như tôi đã coi cậu ta là con trai của mình.
Nhưng để tránh hỏng sự vận hành của thế giới,tôi đã chọn một người ở thế giới thực có tâm lý tương tự để kết nối với cậu ta.
Giúp hai đứa trẻ độc sưởi ấm cho nhau.
Khi tôi nghĩ mọi thứ đang đi đúng hướng,cậu ta lại chọn cách kết thúc tất cả.
Sau nhiều lần cố gắng chống lại thế giới này,cuối cùng, cậu ta vẫn đi theo số phận đã định.
Tôi hiểu.
Cậu ta đã cố gắng hết sức để sống tiếp.
Vậy thì cậu ta nên sống tiếp.
Vì , tôi đã dồn hết điểm tích lũy,để cậu ta có thể sống lại dưới một cái tên khác.
Đương nhiên, tôi lại bị một vạn chữ báo cáo.
Nhưng không sao cả.
Báo cáo chỉ là báo cáo.
Không có gì quan trọng hơn việc cậu ta sống.
Nhờ Giang Đái,tôi lại phải viết thêm mấy vạn chữ nữa.
Lãnh đạo tôi không thích hợp hệ thống.
Muốn đuổi việc tôi.
Đuổi thì đuổi.
Dù sao tôi cũng đang tính đi ăn cưới hai đứa nó mà.
À đúng rồi.
Bàn tôi ngồi là bàn chủ hôn đấy.
Bạn thấy sao?