11
Tôi không nhịn quay đầu lại , chỉ đứng đó tôi, khóe miệng nở một nụ mơ hồ.
"Lương Hạc Sinh thật sự rất cưng chiều người phụ nữ này..."
"Đúng , có khi ta thật sự trở thành bà Lương rồi?"
"Vậy thì ta thật sự có bản lĩnh."
Tiếng xì xào của mọi người lọt vào tai Trình Dạng, nghiêng đầu ra lệnh cho trợ lý.
"Bảo Phương Hòa điều tra người phụ nữ này, không bỏ sót chi tiết nào, tôi muốn biết tất cả."
—--------
Ngày thứ ba Lương Hạc Sinh đi công tác, tôi chỉ ra ngoài chơi golf, trên đường về nhà thì bị bắt cóc.
Bọn bắt cóc bịt mắt tôi, trói tay chân tôi lại, bất kể tôi gì chúng cũng không đáp lại một câu.
Chiếc xe lắc lư, dường như đang đi trên con đường núi gập ghềnh.
Khoảng hai giờ sau, xe mới dừng lại.
Tôi bị nhốt vào một căn phòng tối, ngoài một chiếc ghế ra thì không có gì khác.
Bọn bắt cóc nhốt tôi vào đó rồi rời đi.
"Hệ thống, tôi có nguy hiểm đến tính mạng không?"
【Qua kiểm tra, không.】
Vậy thì tôi yên tâm rồi.
Tôi ngồi trên ghế lặng lẽ đợi.
Khoảng năm sáu giờ sau, cửa phòng tối mở lại, và tôi thấy một người quen.
Lương Gia Vận cũng bị trói và ném vào trong.
Cô ấy ngã xuống đất, chiếc khăn bịt miệng cũng rơi ra, ấy chửi rủa: "Thả tôi ra! Nếu tôi biết các người thế này với tôi, ấy sẽ không tha cho các người!"
Bọn bắt cóc như không nghe thấy, ngược lại lấy điện thoại ra, dường như đang gọi video cho ai đó.
Vài giây sau, cuộc gọi kết nối.
"Chào buổi chiều, ông Lương."
Bọn bắt cóc cầm điện thoại chiếu vào Lương Gia Vận, rồi chiếu vào tôi.
"Ông Lương, ông chỉ có thể chuộc một người, hai người phụ nữ này, ông chọn ai?"
—-------
Tình huống này có phần kịch tính, sự việc này tôi thấy vui.
Bởi vì tôi cảm thấy, có lẽ tôi sắp hoàn thành nhiệm vụ và về nhà rồi.
Bọn bắt cóc cho Lương Hạc Sinh một giờ để suy nghĩ.
Căn phòng tối bị đóng lại, chỉ còn tôi và Lương Gia Vận.
Lúc này ấy mới để ý đến tôi, cố gắng ngồi dậy, tôi, ánh mắt thương : "Anh tôi chắc chắn sẽ chọn tôi."
Cô ấy rất chắc chắn về lựa chọn của Lương Hạc Sinh.
Thấy tôi im lặng, ấy : "Cô nghĩ tôi thật sự thích sao? Không phải đâu, ấy chỉ sinh ra đã đa thôi, khi tuyệt , cũng không ai có thể sánh bằng."
Giọng của Lương Gia Vận lạnh lẽo.
Tôi ấy, cảm thấy tâm trạng ấy không ổn.
Cô ấy dường như chìm trong ký ức, toàn thân trở nên mơ hồ.
"Cô biết, tại sao tôi mất cánh tay này không?"
Cô ấy hỏi tôi.
Rồi tự mình trả lời: "Mọi người đều nghĩ là tôi xui xẻo, bị bọn bắt cóc bắt rồi tức giận chặt đi.
"Thực tế, là do tôi tự tay chặt."
Tôi kinh ngạc ấy.
Mắt Lương Gia Vận đỏ ngầu, như mà không : "Năm đó, tôi và ấy cùng nhau trốn thoát khỏi bọn bắt cóc, chúng tôi không chạy theo hai hướng, ấy dẫn tôi trèo đèo lội suối, tôi không đủ sức, hành ngày càng chậm, sau đó chân tôi bị kẹt trong kẽ đá trên núi, thế nào cũng không kéo ra , còn bọn bắt cóc phía sau đang đuổi đến gần.
"Anh trai tôi định chạy một mình, tôi nắm lấy ấy, nắm chặt cánh tay ấy.
"Anh ấy cầm đá đập vào tay tôi, rồi lại đập thêm một lần nữa."
Giọng Lương Gia Vận thản nhiên, như đang kể câu chuyện của người khác.
"Cánh tay tôi bị thương nặng, còn bị nhiễm trùng, cuối cùng không cứu .
"Đây chính là trai tôi, tàn nhẫn hơn tưởng nhiều."
Nhiều năm nay ấy nuông chiều Lương Gia Vận, đáp ứng mọi cầu vô lý của ấy, miễn là không ảnh hưởng đến danh dự của nhà họ Lương, ấy có thể mãi mãi bao dung .
Hóa ra sau sự cưng chiều này, lại có một câu chuyện tàn nhẫn như .
Vì Lương Gia Vận chắc chắn rằng, Lương Hạc Sinh sẽ chọn .
Họ là em nương tựa lẫn nhau trên thế giới này.
Và Lương Hạc Sinh, vốn dĩ đã áy náy với .
Một giờ sau, bọn bắt cóc quay lại.
Họ đưa Lương Gia Vận đi.
Để lại tôi, người bị bỏ rơi, không ai chọn.
Họ đưa tôi lên một chiếc xe.
Tôi ngồi trong xe, người đàn ông ngồi bên kia, sắc mặt bình tĩnh.
Từ khi tên bắt cóc câu đầu tiên, tôi đã biết mình sẽ không sao.
Giọng của hắn giống hệt giọng của Phương Hòa.
Và người có thể khiến hắn đến bắt cóc tôi, ngoài Trình Dạng, còn ai khác?
Trình Dạng quay đầu tôi, sau đó .
"Nhìn xem, người đàn ông chọn cũng chẳng ra gì, bây giờ, ta cũng không cần nữa."
"Ông Trình, ông có thể giải thích huống hiện tại không?"
Ngón tay dài của ấy gõ nhẹ vào chân mình: "Giải thích? Không có gì cần giải thích.
"Chỉ là muốn đưa quay lại bên tôi thôi.
"Trịnh Hợp Hoan, đã chơi bên ngoài năm năm, cũng đã đủ rồi chứ?"
Bạn thấy sao?