Văn án
Tôi đã dành mười năm để chăm sóc cậu thiếu niên u sầu tàn tật Trình Dạng, tốn nhiều công sức để khiến cậu ấy tôi.
Tôi cũng cảm thấy thương cậu ấy.
Vì , khi hệ thống tuyên bố nhiệm vụ đã hoàn thành, tôi không rời khỏi thế giới này.
Thay vào đó, tôi dùng điểm tích lũy để đổi cho cậu ấy một thân thể khỏe mạnh.
Trình Dạng cho rằng đó là phép màu, cậu bắt đầu bứt và không lâu sau đã trở thành ngôi sao mới trong giới kinh doanh.
Đồng thời, trên người cậu cũng bắt đầu xuất hiện mùi nước hoa của phụ nữ.
Tôi thấy cậu ta hôn người phụ nữ khác tại hội sở, khi người ta nhắc đến tôi, cậu khinh bỉ: "Cô ta bây giờ không xứng với tôi."
Tôi quay người rời đi: "Hệ thống, tôi muốn rời khỏi thế giới này."
Hệ thống: "Nhưng không đủ điểm rồi."
"Vậy thì hãy đổi lại cơ thể khỏe mạnh đó đi, tôi không cần nữa."
1
Tôi bị chặn lại ở cửa hội sở cao cấp.
"Cô chủ, Trình không có ở đây."
Phương Hòa cúi đầu không dám tôi, ta cũng biết lời dối của mình thật vụng về.
Tôi bình tĩnh ta: "Năm đó khi lâm vào đường cùng, chính tôi đã cho một con đường sống."
Năm đó, Phương Hòa bị lừa hết tiền, không nhà không cửa, không nơi nương tựa, chính tôi đã mời ta một bữa ăn, giới thiệu ta vào công ty của Trình Dạng.
Anh ta quả là có năng lực, chỉ trong vài năm đã trở thành con chó trung thành nhất bên cạnh Trình Dạng.
Phương Hòa đỏ mặt, tay chặn tôi có chút run rẩy.
Vài giây sau, ta thả tay xuống: "Anh Trình ở phòng bao trên tầng thượng."
...
Suốt đường đi, không ai dám cản tôi.
Tôi đứng trước cửa phòng bao, nghe những âm thanh quen thuộc bên trong, lòng tôi không biết cảm giác thế nào.
"Anh Trình đã giành dự án ngoại ô thành phố, giờ ở cảng thành thật là nóng bỏng tay."
"Đúng , khi đó đừng quên nâng đỡ chúng tôi nhé."
Đối mặt với những lời khen ngợi, giọng Trình Dạng vẫn lười biếng: "Đừng , tôi chỉ là một người bình thường thôi."
Giờ đây, ta đâu còn bình thường.
Chỉ trong năm năm, từ một chàng trai nghèo khó không có gì trong tay, ta đã bước chân vào tầng lớp thượng lưu của cảng thành, trở thành ngôi sao mới trong giới kinh doanh.
Anh ta có đủ dũng khí, chiến lược và thủ đoạn.
Bên trong vang lên tiếng của phụ nữ, tôi ngước , thấy Trình Dạng đang quay đầu để một xinh đẹp châm thuốc cho mình.
Khoảng cách rất gần, không khí mờ ám.
Anh cũng để cho đó để lại dấu môi mờ ám trên cổ mình.
—-----------
Trong phòng bao, tiếng cụng ly và trò chuyện rôm rả.
"Anh Trình năm nay hai mươi tám rồi nhỉ, khi nào cưới chị dâu thế? Nhất định phải mời chúng tôi uống rượu mừng nhé!"
Không biết ai câu này, cả phòng bao bỗng chốc im lặng.
Trình Dạng ôm lấy người phụ nữ đó, cúi đầu nhả khói, khói thuốc mờ mịt, khiến người ta không rõ nét mặt .
Người đó biết mình lỡ lời: "Nhìn tôi xem, uống nhiều quá! Anh Trình đừng để bụng."
"Không sao cả, có gì mà không ?" Trình Dạng , "Chuyện tôi và Trịnh Hợp Hoan, các cậu đều biết mà."
Thấy không khí không căng thẳng như tưởng tượng, mọi người nhau , thả lỏng hơn.
"Đúng , chúng tôi đều biết."
"Chị dâu thật lòng với , không có gì để ."
"Trước đây còn..." Thấy Trình Dạng qua, người đó dừng lại một chút, đổi giọng, "Chúng tôi đã lâu không gặp chị dâu, dạo này chị ấy bận gì thế?"
"Không biết." Trình Dạng nhấn đầu thuốc vào gạt tàn, chậm rãi thở dài, "Đã lâu rồi, tôi không gặp ấy."
Không ai hưởng ứng, tự tiếp.
"Trước đây các cậu cũng biết tôi như thế nào, ngồi trên xe lăn hơn mười năm, ngay cả mẹ tôi cũng từ bỏ tôi.
"Khi tôi không còn là người, Trịnh Hợp Hoan đã cứu tôi.
“Tôi biết ơn ấy, cũng ấy, thật, bây giờ ấy không xứng với tôi nữa.”
Bạn thấy sao?