Nhiệm Vụ Cuối Cùng [...] – Chương 7

“Giám đốc Bạch, vết đỏ trên lưng chị thật đặc biệt!” Đúng lúc Tiểu Đường đi tìm áo, tôi đụng mặt Tô Minh Dịch.

“Là hình xăm à?” Anh ta không ngừng chằm chằm, tim tôi đập thình thịch, sợ rằng ta sẽ phát hiện ra điều gì đó.

“Hình như là vết bớt!” Tô Minh Dịch chằm chằm vào lưng tôi, lẩm bẩm.

“Tô tổng, chằm chằm vào con như là bất lịch sự đấy!” Tôi giả vờ tức giận, dựa lưng vào ghế, che đi ánh mắt của ta.

“Sao trông có vẻ quen quen nhỉ…” Anh ta vẫn suy nghĩ, lưng tôi đã bắt đầu toát mồ hôi.

“Tô tổng đã từng ép tôi nhảy múa thoát y trước mặt bao nhiêu người, có thấy cũng không có gì lạ đâu!” Tôi cố gắng ta phân tâm.

Quả nhiên, Tô Minh Dịch không tiếp tục nữa, gượng rồi bỏ đi.

Vài phút sau, Tiểu Đường cuối cùng cũng tìm áo khoác giúp tôi.

“Giám đốc Bạch, xin lỗi vì đã để chị bị Tô tổng khó,” bé sinh viên năm tư mới thực tập tại công ty với vẻ thành thật, dễ thương.

“Không sao đâu,” tôi cài nút áo khoác lại.

“Giám đốc Bạch, thật ra, em thấy vết bớt trên lưng chị không chị kém đẹp chút nào, ngược lại còn rất đặc biệt. Chị xem, lưng em cũng có này,” Tiểu Đường kéo áo khoác xuống một bên vai, để lộ một vết bớt đỏ nhỏ, nhạt hơn của tôi.

“Chị biết rồi, cảm ơn Tiểu Đường. Đừng lo, Tô tổng không khó chị đâu,” tôi giúp bé chỉnh lại áo, không kìm mà bóp nhẹ gương mặt đầy collagen của .

Giờ đây, tôi không còn là người đàn bà thấp hèn bị Tô Minh Dịch trói vào ghế đánh đập nữa, với sự tăng vọt của cổ phiếu Tô thị, tôi là người có công đầu, ta đương nhiên phải dè chừng đôi chút.

Nhưng dù , tôi cũng không cảm thấy dễ chịu gì hơn!

Ngày hôm sau khi đuổi tôi đi, Hạc Hành Chi và Tô Yên Nghiên đã dời ngày đính hôn sớm hơn. Lòng tôi đau nhói, mọi thứ lại quay về điểm xuất phát!

Không chỉ không cướp người đàn ông mà Tô Yên Nghiên nhất, tôi còn vô đẩy nhanh ngày đính hôn của họ!

Tôi vào ở Tô thị, ban đầu chỉ muốn dùng thiết kế để dập tắt sự kiêu ngạo của Tô Yên Nghiên, lại tận mắt chứng kiến ấy có những người thân đến nhường nào, cha mẹ, trai đều cưng chiều hết mực!

Cô lớn lên trong sự thương, kiêu hãnh, coi tất cả mọi người đều là thứ rẻ rúng!

Nỗi hận trong tôi ăn sâu vào tận xương tủy, giống như những cơn ác mộng bóp nghẹt linh hồn tôi mỗi đêm.

Tôi chỉ muốn cầm dao chết Tô Yên Nghiên ngay lập tức, dù phải đánh đổi cả mạng sống, tôi cũng không hối hận, người như Tô Yên Nghiên, đã biết bao người, chết dễ dàng như là quá nhẹ nhàng!

Suy nghĩ mãi không tìm ra cách, tôi chỉ giận chính mình vô dụng! Tôi giơ tay tát mạnh vào mặt mình hai cái.

Đến khi cơn đau đỏ ửng hiện lên, tôi mới thấy lòng nhẹ nhõm hơn một chút!

Tôi từng nghĩ rằng con đường này rất khó đi, không ngờ lại khó đến mức này! Giờ đây, thứ duy nhất tôi có thể đặt cược là sự dịu dàng thoáng qua trong ánh mắt của Hạc Hành Chi khi tôi tỏ với ta vào đêm đó.

Đã xây dựng hình tượng một người si trước mặt , thì phải diễn cho trọn vai!

Tôi đặt số của Hạc Hành Chi liên hệ khẩn cấp, và xóa hết các số khác trong danh bạ, chỉ để lại duy nhất .

Trong thành phố có một quán bar, thường xuyên có những tin tức về các bị chuốc say rồi bị lợi dụng. Tôi quyết định bắt đầu từ đó.

Khuya, quán bar ồn ào, tôi ngả người trên ghế sofa, không uống nhiều rượu tỏ ra như đã say khướt, năng lộn xộn!

Tôi gọi một chai vodka nặng độ, chỉ uống vài ngụm rồi đổ hết vào thùng rác. Cái chân vừa tháo bột càng nổi bật làn da trắng mịn, mảnh mai.

“Tiểu thư, đi một mình sao? Để tôi gọi đến đón nhé!” Anh chàng bartender những vỏ chai đắt tiền rỗng không mà thở dài.

“Không… không cần gọi! Đừng gọi!” Tôi giả vờ say xỉn, đập vỡ chiếc bình pha lê trang trí của quán bar.

“Tiểu thư, cái bình này rất đắt đấy! Nếu không cho gọi điện, tôi cũng đành phải gọi thôi!” Bartender mất kiên nhẫn, ta lấy điện thoại từ túi của tôi và bấm số của Hạc Hành Chi.

“Xin chào, say rồi, còn vỡ bình của quán chúng tôi. Phiền đến đây thanh toán!” Giọng bartender bực bội, sắp nổ tung.

Hạc Hành Chi dập máy ngay lập tức.

Bartender dường như đã quá quen với những huống này, gọi liên tục vài lần.

Cuối cùng, Hạc Hành Chi chặn luôn số của tôi, bartender phải dùng điện thoại của mình để gọi.

“Thưa , mong đến đây ngay để thanh toán. Nếu không, tôi chỉ còn cách giao của cho mấy gã đàn ông hay lượn lờ trước cửa quán bar. Cô ấy trẻ đẹp thế này, bọn họ sẵn sàng trả tiền ngay!” Bartender thêm vào, lo Hạc Hành Chi lại cúp máy.

Nửa tiếng sau, Hạc Hành Chi mặt mày đen kịt đứng trước mặt tôi.

Chương 11

Tôi phải cố nén , khuôn mặt bất lực của Hạc Hành Chi.

“Thưa , hóa đơn đã thanh toán xong. Xin mời đưa của về ngay!” Bartender vừa vừa trả lại thẻ đen cho Hạc Hành Chi, nụ rạng rỡ.

Tôi bị ta vác như bao tải, ném vào ghế phụ của xe.

Hạc Hành Chi định lái xe, tôi lại tháo dây an toàn, leo lên ngồi trên đùi .

“Cảm ơn, cảm ơn Hạc tổng, đã đến cứu em!” Khuôn mặt tôi ửng đỏ, mềm mịn như trái đào, miệng thoảng mùi vodka.

“Ngồi lại đi, em sống ở đâu?” Lông mày nhíu lại, giọng lại rất nhẹ nhàng.

“Hừm…” Tôi khẽ hừ một tiếng, rồi nghiêng người hôn lên môi .

Hạc Hành Chi định đẩy tôi ra, tay lại không có chút sức lực nào.

Tôi táo bạo đưa lưỡi vào miệng , quấn quanh lưỡi , mút lấy.

Bàn tay đẩy trên vai tôi của Hạc Hành Chi dần trở nên vô lực, rồi từ từ trượt xuống lưng.

“Em không mặc quần lót à?” Tay dừng lại giữa đùi tôi, cảm nhận hơi ấm và độ ẩm xuyên qua lớp tất mỏng, đã ướt đẫm trên ngón tay .

“Nếu không cần em, thì ai cũng cả!” Tôi dựa vào vai , hơi thở phả lên cổ .

“Cho ai cũng sao? Con không tuỳ tiện như thế,” Hạc Hành Chi đẩy tôi về ghế phụ, lực đẩy mạnh mẽ, rõ ràng là đang tức giận.

Xe khởi , không hỏi thêm về nơi tôi sống.

Từ trung tâm thành phố đến biệt thự ở ngoại ô mà tôi từng ở, vốn dĩ phải mất một tiếng, mà Hạc Hành Chi chỉ mất nửa tiếng.

Anh ta vội vàng như một con mãnh thú bị nhốt quá lâu.

Vừa vào đến cửa, ta đã ấn tôi xuống cái bàn ăn gần đó nhất.

Cơ thể tôi kẹt cứng vào mép bàn, nửa thân trên bị bàn tay to lớn của Hạc Hành Chi siết chặt ở cổ, đôi chân bên dưới váy đứng thẳng.

Đôi tất chân bị kéo xuống giữa đùi và bắp chân, chất lỏng dính nhớp nháp chảy từ trên xuống, tạo thành một đường dài dính vào mặt trong đùi tôi.

Bàn tay còn lại của Hạc Hành Chi trượt dọc theo chất lỏng trên đùi tôi, tiến lên phía trên.

Hai ngón tay của ta giống như con rắn nhỏ, chạm vào và nghịch ngợm khu vực nhạy cảm của tôi.

Nước chảy ra ngày càng nhiều, khiến tôi co lại, hai mảnh da mềm như muốn bao lấy ngón tay của ta.

“Vậy là em cho bất cứ ai cũng à?” Anh ta vẫn còn giận câu lúc nãy của tôi.

“Thế còn Hạc tổng, có muốn em không?” Cằm tôi tì lên mặt bàn đá cẩm thạch, hơi thở phả ra khiến bề mặt phủ một lớp mờ.

“Không cho bất kỳ gã đàn ông nào khác!” Anh trả lời lảng tránh. Tay từ cổ tôi trượt xuống, đỡ lấy mông tôi, cúi xuống, dùng lưỡi khám khu vực nhạy cảm ấy.

Lưỡi của còn mềm mại và linh hoạt hơn cả ngón tay, khiến cơ thể tôi run rẩy như bị điện giật!

Chúng tôi quấn quýt với nhau trong biệt thự suốt cả ngày, đến khi Hạc Hành Chi chỉnh lại quần áo rồi rời đi.

“Chuyển về đây ở đi. Nếu có thời gian, tôi sẽ đến thăm em,” , quay lưng về phía tôi, ngay cả khi dịu dàng cũng mang một chút hăm dọa.

“Vậy đã muốn em chưa? Em là nhân của , hay ?” Tôi tinh nghịch ôm lấy eo từ phía sau, đà lấn tới.

“Đồ chơi!” Anh quay đầu tôi, khóe mắt hơi nhếch lên, có chút ý .

“Em không là đã thầm tôi từ lâu sao? Chỉ cần ở bên tôi, gì cũng mà, chim hoàng yến là tốt nhất!” Anh luồn tay vào trong áo ngủ của tôi, nhéo điểm mềm trước ngực.

“Chỉ cần ở bên Hạc tổng, gì em cũng đồng ý,” tôi ngoan ngoãn như một người hầu, đây là cách tốt nhất để đối phó với sự thử thách của .

Làm gì cũng ! Chỉ cần có thể trả thù cho trai, chỉ cần có thể kéo kẻ thù của tôi xuống địa ngục bằng chính tay mình!

Tôi tiễn xe Hạc Hành Chi rời đi, rồi mới có thời gian lấy điện thoại ra xem.

Tiểu Đường đã gọi cho tôi năm cuộc.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...