Nhiệm Vụ Công Lược [...] – Chương 6

Cố Thanh Hà đưa Diệp Hoan đến căn phòng ngầm nơi tôi từng bị giam cầm.

Rồi dội một xô nước đá lên người ta.

"Cô có biết đây là đâu không?" - Cố Thanh Hà lạnh lùng hỏi.

Diệp Hoan kinh hãi quanh, đột nhiên nhận ra điều gì đó, run rẩy kêu lên: "Thanh Hà, ... không thể như ..."

Ánh mắt Cố Thanh Hà trở nên lạnh lẽo: "Xin lỗi Giang Ly, ngay bây giờ!"

Diệp Hoan run rẩy quỳ xuống, trong mắt ta lóe lên tia căm hận khó nhận thấy.

Giang Ly, xin lỗi...

Cố Thanh Hà túm tóc Diệp Hoan, "To hơn nữa, không thì ấy nghe không thấy."

Diệp Hoan run lên bần bật, không dám chống lại Cố Thanh Hà.

Cô ta hét lên hết sức: "Xin lỗi, xin lỗi Giang Ly, là tôi sai rồi!"

Rồi ta quay người ôm lấy ống quần Cố Thanh Hà, khẩn cầu một cách hèn mọn: "Thanh Hà, Thanh Hà em đau bụng quá, đưa em đến bệnh viện không? Em còn đang mang thai con của mà..."

Cố Thanh Hà lạnh lùng Diệp Hoan, đột nhiên lên tiếng: "Tôi biết thường xuyên đến đây."

Sắc mặt Diệp Hoan lập tức tái nhợt, "Anh... đang ?"

"Đừng giả vờ nữa", giọng Cố Thanh Hà đầy phẫn nộ kìm nén, "Tôi đã xem camera giám sát. Cô thường lén đến đây khi tôi vắng mặt, đối xử với Giang Ly..."

Giọng ta hơi run rẩy, bóp chặt cằm Diệp Hoan, "Sao có thể đối xử với ấy như ?"

Diệp Hoan ánh mắt dao , cố biện minh: "Em... em chỉ là..."

"Còn đứa bé này…" - Cố Thanh Hà ngắt lời ta, "Đừng tưởng tôi không biết nó đến từ đâu? Nếu không phải vì , Giang Ly đã không chết! Nếu không phải vì , tôi và Giang Ly đã không âm dương cách biệt!"

"Thanh Hà, dù sao em cũng là vợ cưới hỏi đàng hoàng, con của em, nó là máu mủ ruột rà của , không thể như …"

Diệp Hoan run rẩy, cuối cùng ta cũng nhận ra tâm trạng Cố Thanh Hà không ổn.

"Thanh Hà, em thừa nhận em có tay chân với Giang Ly, em không định ấy... Giang Ly không phải do em !"

Sắc mặt Cố Thanh Hà càng thêm u ám: "Cô không xứng đáng nhắc đến tên Giang Ly."

"Cô cũng không xứng đáng, sinh con của tôi."

Có lẽ câu này đã đè gãy sợi rơm cuối cùng trong lòng Diệp Hoan, ta lập tức sụp đổ, rồi một cách điên cuồng.

"Ha ha ha, tôi không xứng! Đúng, là tôi không xứng! Thế còn thì sao, đã gì với Giang Ly? Chẳng phải chính đã giam cầm ấy ở đây trước, khiến ấy phải chịu đựng bốn năm ngược đãi sao? Bây giờ lại ra vẻ thâm này cho ai xem? Cho Giang Ly đã chết xem sao?"

Sự dồn nén lâu ngày dường như khiến Diệp Hoan không thể kiềm chế cảm nữa.

Cô ta đột nhiên ngẩng đầu, mắt đầy điên loạn: "Anh là kẻ điên, Cố Thanh Hà! Chính mới là thủ phạm chết Giang Ly!"

Sắc mặt Cố Thanh Hà lập tức tái xanh: "Cô gì?"

Diệp Hoan chống người dậy gầm lên: "Chính cái tính chiếm hữu biến thái của đã chết ấy! Anh giam cầm ấy ở đây, tước đoạt tự do của ấy, nghĩ đó là sao?"

Cố Thanh Hà lùi lại một bước, mắt lóe lên vẻ hoang mang: "Không... không phải ... Tôi Giang Ly, tôi thật lòng ấy..."

"Yêu ư?" Diệp Hoan lạnh, "Anh căn bản không hiểu là gì! Anh chỉ là một tên đàn ông khiến người ta ghê tởm!"

Cố Thanh Hà đột nhiên tát Diệp Hoan ngã xuống đất, mắt đầy u ám.

"Im đi! Cô chỉ là thế thân của Giang Ly, có tư cách gì những lời này! Người tôi , mãi mãi chỉ có một mình Giang Ly."

Cố Thanh Hà thở dốc nặng nề, như một kẻ thần kinh mất hết ý chí.

Nếu không phải quản gia và người hầu ra sức ngăn cản, có lẽ Diệp Hoan đã bị ta đánh chết.

Cuối cùng, ta nhốt Diệp Hoan trong căn phòng tối, giống như ngày xưa ta đã với tôi.

"Không... đừng nhốt tôi ở đây, Cố Thanh Hà, đừng! Anh là kẻ điên!"

Khi cánh cửa sắt đóng lại, mọi âm thanh đều bị cách ly.

Lúc này, tôi chợt nhận ra, khi biến chất thành chiếm hữu, cuối cùng sẽ tạo nên bi kịch.

Và sự thật, đôi khi còn tàn nhẫn hơn cả dối trá.

Cố Thanh Hà từ đầu đến cuối đều không muốn tin.

Anh ta mới chính là kẻ ra tất cả.

Tình không phải là không có thì hủy hoại.

Cũng không phải là cưỡng ép và chiếm hữu.

Đáng tiếc ta có lẽ sẽ không bao giờ hiểu điều đó.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...