Người hầu tiếp tục khóc lóc: 'Cô Diệp Hoan ... rằng nếu chúng tôi dám sự thật với , ấy sẽ khiến cả gia đình chúng tôi thất nghiệp... Chúng tôi... chúng tôi không còn cách nào khác... Xin lỗi, Cố...'
Cố Thanh Hà từ từ đứng dậy, ánh mắt tràn đầy đau đớn và phẫn nộ.
"Giang Ly... đã chết một tháng rồi? Và các người... cứ thế lừa dối tôi?"
Tất cả người hầu đều cúi đầu, không dám thẳng vào mắt Cố Thanh Hà.
Đúng lúc đó, Diệp Hoan vội vã chạy đến. Nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, sắc mặt ta lập tức tái nhợt.
"Thanh Hà... chuyện gì đã xảy ra ?" - Cô ta cố tỏ ra bình thường.
Cố Thanh Hà quay người lại, ánh mắt giận dữ như muốn nuốt chửng Diệp Hoan.
"Cô... dám…"
Diệp Hoan nhận ra sự việc đã bại lộ, vẻ mặt lập tức trở nên hoảng loạn.
"Thanh Hà, em có thể giải thích…"
Nhưng Cố Thanh Hà đã không còn muốn nghe bất cứ lời giải thích nào nữa.
Anh bước nhanh về phía Diệp Hoan, ánh mắt giận dữ như muốn thiêu đốt ta.
Anh túm chặt cánh tay Diệp Hoan, mạnh đến nỗi ta không kìm tiếng kêu đau đớn.
"Cô dám!" - Cố Thanh Hà gầm lên, giọng đầy đau đớn và phẫn nộ, "Cô dám giấu tôi tin Giang Ly đã chết!"
Diệp Hoan sợ hãi run rẩy trước cơn thịnh nộ của Cố Thanh Hà, ta cố gắng vùng vẫy sức quá mạnh.
"Thanh Hà, bình tĩnh đi... Em là vì tốt cho …"
"Vì tốt cho tôi?" - Cố Thanh Hà lạnh, ánh mắt lóe lên tia nguy hiểm.
Diệp Hoan kinh hãi Cố Thanh Hà, chưa bao giờ thấy mất kiểm soát như .
"Thanh Hà, em xin …" - Diệp Hoan khóc lóc van xin, "Em biết mình sai rồi... Em thật sự biết sai rồi..."
Nhưng Cố Thanh Hà dường như đã mất lý trí, bóp cổ Diệp Hoan, như muốn bóp chết ta.
Đúng vào thời khắc ngàn cân treo sợi tóc ấy, Diệp Hoan đột nhiên hét lên:
"Em có thai rồi! Thanh Hà, em có thai rồi!"
Bàn tay Cố Thanh Hà dừng lại giữa không trung, ánh mắt lóe lên tia kinh ngạc.
Thấy , Diệp Hoan vội vàng tiếp: "Em... em đã có thai một tháng rồi... Em vốn định tạo bất ngờ cho ..."
Vẻ mặt Cố Thanh Hà trở nên phức tạp, tay từ từ buông xuống.
Anh lùi lại vài bước, ánh mắt đầy hoang mang và đau đớn.
Diệp Hoan ngã phịch xuống đất, nước mắt tuôn như mưa: "Em biết mình sai rồi, em không nên giấu , Thanh Hà, không phải em là người quan trọng nhất với sao?"
"Giang Ly chết thì đã sao, Thanh Hà à, em sẽ mãi ở bên ."
"Còn có đứa bé nữa, đứa bé của chúng ta, vì đứa bé... hãy tha thứ cho em…"
Tôi cảnh tượng này, chỉ cảm thấy lồng ngực như bị dội một luồng gió lạnh âm ba mươi độ của mùa đông.
Cô ta mang thai đứa con của Cố Thanh Hà.
Đã một tháng rồi...
Cũng có nghĩa là, đứa bé này, là vào ngày tôi chết...
Tôi đột nhiên cảm thấy trời đất quay cuồng, khi tỉnh lại, hệ thống báo cho tôi biết.
Cuối cùng Cố Thanh Hà vẫn tha cho Diệp Hoan.
Thậm chí còn định tiếp tục tổ chức hôn lễ với ta.
Để tiện chăm sóc Diệp Hoan, Cố Thanh Hà còn cử thêm người, hai mươi bốn giờ hầu hạ ta.
"Chỉ một đứa trẻ đã dịu cơn giận của ta, Giang Ly, thật đáng thương."
Tôi tự nhủ, cố chịu đựng thêm chút nữa.
Chỉ vài ngày nữa, tôi có thể rời khỏi nơi kinh tởm này.
...
Trong đại sảnh lộng lẫy, tháp rượu sâm panh lấp lánh ánh sáng rực rỡ, những bông hoa trắng ngà trang trí mọi góc phòng.
Quan khách trong những bộ lễ phục sang trọng, gương mặt rạng ngời nụ chúc phúc.
Đám cưới thế kỷ này trở thành tâm điểm của cả thành phố, mọi người đều bàn tán về đôi trai tài sắc này.
Cố Thanh Hà trong bộ vest đen may đo vừa vặn, tuấn hiên ngang.
Còn Diệp Hoan trong chiếc váy cưới trắng tinh khôi, đẹp đến nghiêng nước nghiêng thành.
Khi họ nắm tay nhau bước lên thảm đỏ, hiện trường bùng nổ tiếng vỗ tay và hò reo nhiệt liệt.
"Thật là một đôi xứng đôi vừa lứa!"
"Diệp Hoan thật may mắn, cưới Cố Thanh Hà."
Gương mặt Diệp Hoan rạng rỡ hạnh phúc, cuối cùng ta cũng có tất cả những gì mình hằng mơ ước.
Khi Cố Thanh Hà đeo nhẫn cưới cho ta, trong mắt ta lấp lánh ánh chiến thắng.
"Em , Thanh Hà." - Diệp Hoan dịu dàng , giọng ngọt ngào.
Cố Thanh Hà mỉm gật đầu, tôi nhận ra trong đáy mắt dường như ẩn chứa một tia lạnh lùng khó nhận thấy.
Trong tiệc cưới, rượu và ly chạm nhau rôm rả. Diệp Hoan trở thành tâm điểm của buổi tiệc, ta ứng đối một cách duyên dáng với lời chúc phúc của từng vị khách, nụ chưa từng tắt trên môi.
Tuy nhiên, giữa bầu không khí vui vẻ đó, tôi thấy Cố Thanh Hà đứng một mình trên ban công, ánh mắt sâu thẳm về phía xa xăm.
Cuối cùng ta cũng cưới người phụ nữ mình , ta còn buồn phiền gì chứ?
Tôi không hiểu nổi.
Đêm tân hôn, ngay khi tôi quay người đi, không muốn cảnh ân ái trần trụi của hai người, Diệp Hoan đột nhiên tái mặt, ôm bụng ngã xuống đất.
"Đau quá... bụng, đau quá…"
Diệp Hoan rên rỉ đau đớn: "Thanh Hà, đưa em... đến bệnh viện đi, em đau quá..."
Điều bất ngờ là, Cố Thanh Hà không hề lòng, chỉ đứng cao xuống Diệp Hoan, ánh mắt không gợn sóng.
Anh ta mặc kệ Diệp Hoan đau đớn như chết đi sống lại, mồ hôi lạnh đầm đìa, cho đến khi ta đau đến ngất đi, lúc này mới bế ta lên, bước ra ngoài.
Hệ thống ngơ ngác: "Anh ta đang gì ?"
Tôi cũng tò mò, nên đi theo sau.
Bạn thấy sao?